BẠN ĐANG ĐỌC
Hán Việt: Ngã tại mạt thế mại thân
Tác giả: Hoa Khai Phú Quý
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành
Tình trạng edit: Ongoing
Lịch update chương mới: 8 giờ tối mỗi ngày
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Mạt thế , H văn , Xuyên việt…
#1×1
#badaocong
#caoh
#dammy
#danmei
#dm
#hiendai
#hiệnđại
#hvan
#hvan
#matthe
#matthe
#nguyênsang
#nhuocthu
#nhượcthụ
#phevatthu
#songtính
#tinhcam
#tinhcam
#đammỹ
#đm
#đmcaoh
\”Tiểu Trương à, ở đây thật sự có đồ ăn sao?\” Một người đàn ông đeo kính ăn mặc trang nhã giơ đèn pin, cố gắng tìm hiểu tình huống bên trong.
\”Đúng mà chú Trương.\” Một cậu thanh niên tóc nhuộm vàng hoe, mái xéo sang bên đẩy cửa, bĩu môi lầm bầm trong mồm \”Sao cái cửa này lại khóa vậy?\”
\”Cửa khóa từ bên trong.\” Một giọng nói thanh thuý, dễ nghe vang lên, phát ra từ phía cô gái trẻ chân đi bốt cao, mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn phía sau, mày đẹp nhíu lại.
\”Tiểu Trương à, có phải tìm nhầm chỗ rồi không, cánh cửa kia cũng bị lấp kín rồi mà.\”
Cô gái vừa nghe, hơi hé miệng, cuối cùng nói: \”Chú, bên trong có người.\”
\”Còn sống hả?\”
\”Gọi thử xem sao.\” Nói rồi người thanh niên tên Tiểu Trương kia lập tức bước lên đập cửa.
Hoắc Xuyên thu lại con dao trong tay, vẻ mặt cạn lời, hắn đá Giang Văn Tân một cú, Giang Văn Tân mặt mũi mờ mịt, híp híp mắt: \”Làm, làm gì.\”
\”Dậy, đi ra ngoài xem thử.\” Nói rồi hắn lạnh nhạt giữ im lặng, trực tiếp đứng dậy bại lộ trước mặt mọi người.
\”Ô kìa! Tiểu Trương, con gái nhanh qua đây nhìn xem có phải là người sống không!\” Người đàn ông trung niên đeo kính kích động vỗ vai cô gái trẻ \”Sao người này vừa nhìn thấy lại xoay người đi rồi?\” Nói xong lại đưa tay đẩy kính, đôi bàn tay run rẩy đã bán đứng tâm trạng khẩn trương lúc này của ông.
Trời tối om, bọn họ cũng chỉ cầm trong tay mấy cây gậy linh tinh, sáu người cả thảy thì một nửa là người lớn tuổi rồi, nếu có xảy ra tình huống tranh chấp gì thì thật sự là có chút quá sức họ.
Những người khác nghe xong cũng bắt đầu khẩn trương, trong một khắc Hoắc Xuyên đi vào kho hàng, một người khác lập tức nói: \”Là người sống giống chúng ta đó thầy.\”
\”Vậy tốt quá rồi!\” Người đàn ông trung tuổi kích động tiến lên một bước, \”Nhanh gọi cậu ấy ra đây đi.\”
Giang Văn Tân vừa đứng dậy liền bị cảnh tượng này đập vào mắt, làm anh xíu nữa xù lông, sâu ngủ gì đó nháy mắt bị hù chết sạch.
Anh quay đâu cái là thấy năm sáu người đang cùng lúc ghé sát trên cửa, mặt mũi sắp biến dạng đến nơi, dưới ánh đèn pin nhìn qua còn tưởng là quỷ đến.
Sau khi trở về trong kho, Hoắc Xuyên tùy tay buộc nhóc chó ở cầu thang, đi lên tầng ôm Liễu Trà xuống.
Giang Văn Tân trợn trừng mắt, thoáng lưỡng lự, những người này vừa vào cái là bắt đầu nhiệt tình thu lượm đồ khắp nơi, còn có ý hỏi anh về Hoắc Xuyên.
\”Anh bạn, vậy chỗ đồ ăn này bọn tôi cầm đi nhé.\”
Giang Văn Tân nhìn thoáng qua cậu thanh niên mái xéo, cứng đờ gật đầu, mấy thứ cần thiết bọn họ đều lấy hết rồi, chỗ đồ còn lại này mấy người này muốn lấy cũng không thành vấn đề.
\”Cậu có muốn đi cùng bọn tôi không, bên bọn tôi vẫn còn vài người sống sót, đều là dân ở khu tập thể này.\” Người đàn ông trung tuổi bê một thùng đồ ăn trên tay vừa bận bịu vừa nói: \”Lúc nãy còn thấy anh cậu, cậu lên gọi cậu ấy xuống đây, chúng ta cùng về.\”