BẠN ĐANG ĐỌC
Thể loại: Đam mỹ, H văn, Cổ đại, Quyền đấu, Xuyên thư, Song tính, Cung đình hầu tước, Thụ tàn tật điên điên không có dục vọng sống x Công còn điên hơn thụ, Chó điên x Chủ điên
Tình trạng bản gốc: 165 chương (chưa hoàn thành)
Tình trạng bản edit: Đan…
#boylove
#caoh
#codai
#cungdinhhautuoc
#dammy
#danmei
#hvan
#namnam
#namxnam
#đammỹ
Chương 113: Đường đường là Thị lang bộ Lễ mà ăn chặn của hồi môn của vợ trước đã qua đời, há chẳng phải sẽ khiến thiên hạ cười chê?
Edit: Ryal
Dung Ngọc quậy tung cả viện chính, cõi lòng thư thái hẳn, những áp lực dạo gần đây cũng được giải tỏa phần nào.
Về Bích Ảnh Tạ, cậu sai Mặc Thư thu xếp để chuẩn bị đến thôn trang ở ngoại thành vài hôm – cái phủ họ Dung này ngột ngạt quá, phải ra ngoài hít thở không khí mới được.
Mọi người đều đã biết những gì vừa xảy ra ở viện chính, bà vú Tần lo lắng hỏi: \”Ca nhi à, cậu không định cắt đứt quan hệ với lão gia thật đấy chứ?\”.
Mặc Thư đứng cạnh lầm bầm: \”Cắt đứt quan hệ thì càng tốt chứ sao, ca nhi đỡ phải bực mình vì họ\”.
Bà vú Tần cấu nó: \”Mày đừng xúi bẩy linh tinh\”.
Rồi bà nói tiếp: \”Ca nhi à, cậu không thể cắt đứt quan hệ cha con được. Lão gia có hơi thiên vị Nhị ca nhi, nhưng thân phận con trai dòng đích của Thị lang bộ Lễ vẫn giúp cậu được yên ổn trong kinh thành. Lão nô xin nói một câu không êm tai cho lắm, nhỡ đâu cậu thực sự cắt đứt quan hệ cha con thì tất sẽ có ưu phiền tìm đến cửa, hậu họa mai sau không lường trước được\”.
Bà vú Tần lựa lời rất uyển chuyển, thực tế là do Dung Ngọc vẫn hay cư xử khác người nên nhiều khi gây thù chuốc oán. Địa vị của Dung Tu Vĩnh đang bảo vệ cậu, nếu hai người cắt đứt quan hệ cha con, chỉ sợ những kẻ đó sẽ nhân cơ hội thêm dầu vào lửa.
Dung Ngọc hờ hững ngắm nghía một hạt châu: \”Phụ thân muốn cắt đứt quan hệ với ta, ta đâu thể làm gì được chứ\”.
Nếu Dung Tu Vĩnh thực sự muốn cắt đứt quan hệ cha con thì quá tốt. Thời phong kiến trọng tôn ti, trừ hoàng quyền ra còn có phụ quyền, cậu sẽ trở thành người tự do nếu bớt đi lễ giáo trói buộc.
Còn về những \”ưu phiền\” mà bà vú Tần lo lắng… Cậu không chấp mấy lời giậu đổ bìm leo. Ví như họ thực sự muốn gây gổ, cậu sẽ cho đám người kia biết thế nào là sức mạnh của khoa học kĩ thuật thời hiện đại.
Dung Ngọc tung hạt châu lên rồi lại bắt lấy nó, tâm trạng cậu hiện giờ rất tốt, chỉ muốn nói chuyện với người xung quanh.
\”Này vú, của hồi môn mẹ ta để lại đều cất trong viện à?\”.
Đôi tay đang dọn dẹp hành lí của vú Tần bỗng dưng khựng lại. Bà do dự một lúc lâu rồi đáp: \”Không hẳn ạ, vẫn còn vài món ở chỗ lão gia\”.
Dung Ngọc: \”Hửm?\”.
Bà vú Tần tìm sổ sách rồi giơ ra trước mặt cậu: \”Ca nhi xem này, có một cửa tiệm trang sức, một cửa tiệm gạo, một cửa tiệm quần áo, lại thêm trăm mẫu ruộng nước và hai trăm mẫu ruộng cạn ở ngoại ô kinh thành, tất cả những nơi này đều do lão gia quản lý, tiền lời thu được hàng năm thì góp vào quỹ chung của phủ\”.
Thấy Dung Ngọc tỏ vẻ hoài nghi, bà lại giải thích: \”Khi cưới phu nhân về thì lão gia chỉ mới là Viên ngoại [1] bộ Lễ, bổng lộc chẳng có bao nhiêu, không đủ nuôi nhà này. Phu nhân trích một phần của hồi môn ra cho việc chi tiêu ăn uống, cũng là để xử lí mấy mối quan hệ xã giao; sau này phu nhân mất, lão gia không nhắc đến, lão nô lại càng không đủ tư cách nhắc đến, mấy khoản chi kia vẫn để vậy\”.