“Còn muốn tránh? Ninh Chu, em có phải hay không cùng cái kia dã nam nhân chạy?” Dây thừng hoa hồng kim cài vào trên tay, một đầu khác buộc ở đầu giường.
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú không có một tia ý cười.
“Chồng ơi, anh đang làm gì, anh đừng làm em sợ, Ninh Ninh sợ.” Giờ phút này Từ Yến giống một con sói đói, tựa hồ giây tiếp theo liền phải đem cậu nuốt ăn vào bụng.
“Em đang sợ ta?” Từ Yến nắm lấy cằm cậu, làm cho đôi mắt tròn đó đối diện với mình.
Ánh mắt trước đây chứa đầy sự dựa dẫm vui vẻ, giờ đây tất cả đều là sợ hãi hoảng loạn.
“Không có, em không có sợ hãi, em chỉ là…”
“Bảo bối, không cần giảo biện, em càng giảo biện càng chột dạ.” Bàn tay to ở núm vú dạo chơi, Từ Yến cũng không cho cậu một sự thoải mái dứt khoát, mà là vòng ra phía sau, ở rãnh mông cấm đoán của Ninh Chu sờ soạng. Ninh Chu rõ ràng cảm nhận được một vật thô dài nhô lên nhét vào huyệt của cậu.
“Là cái gì, chồng ơi, không cần, không cần cái này…”
Phụt.
Vật nhô lên tiến thêm một tấc vào cơ thể cậu, sống lưng duyên dáng nhảy dựng lên, nếp gấp lỗ đít bị căng đến bằng phẳng rộng rãi.
“Bảo bối, đừng cử động, một cây gậy mát xa, em sẽ kẹp chặt, đúng không?” Từ Yến nhìn Ninh Chu vì bị đút vào mà khóe mắt phiếm hồng mỹ diễm, liếm đi nước mắt của cậu.
Sợ hãi Từ Yến lấy ra càng nhiều kiểu đồ chơi, Ninh Chu thuận theo làm hắn hôn, dây thừng ở cổ tay kêu leng keng leng keng.
Từ Yến nhìn núm vú nhỏ của Ninh Chu đung đưa, kéo núm vú, rất sảng khoái hỏi, “Bảo bối, ta cho em núm vú đánh một dấu hiệu thế nào? Như vậy em sẽ không theo dã nam nhân chạy.”
Đá quý đỏ tươi còn sâu hơn vú, Từ Yến đặt ở thịt vú trắng nõn, “Rất hợp với em, bảo bối.”
Dây leo dịu dàng đa tình biến thành kim châm sắc bén, sau khi chơi đến thịt vú mềm mại, sắc bén đâm thủng núm vú. Trong tiếng rên đau nhẹ nhàng của Ninh Chu, Từ Yến đeo cái hồng bảo thạch kia lên.
Đúng như Từ Yến nói, viên đá quý kia rất hợp với Ninh Chu, vốn là thịt vú trắng mềm có nước sữa, giống như sáng lên vậy, nhẹ nhàng cử động, đá quý leng keng rung động.
Nỗi sợ hãi Ninh Chu cùng dã nam nhân rời đi chậm lại. Từ Yến bế lên Ninh Chu, nhẹ nhàng liếm vành tai.
“Bảo bối, hận ta sao?”
“Không.” Ninh Chu rất ngoan lắc đầu, xoa núm vú chảy sữa, “Người đàn ông kia em không quen, chồng ơi, anh đừng giận.”
Vợ vẫn ngoan ngoãn giải thích, trong mắt chân thành tha thiết không có một chút oán hận hắn. Tim Từ Yến tan chảy, kéo dây thừng cột vào đầu giường, lật Ninh Chu một cái.
“Bảo bối thật sự không giận, vậy cho ta xem đi? Vạn nhất em lừa ta, quay đầu liền cùng dã nam nhân chạy, chồng ở đâu tìm em.”
Ninh Chu không nghe hiểu ý xấu của hắn, còn tưởng rằng Từ Yến thật sự đang lo lắng cho mình bỏ trốn, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, dẩu mông lên ăn dương vật Từ Yến.