Edit: Moe
Beta: XiaoChirs (Chưa beta l2)
•❅──────✧(\’▽\’ʃ💌ƪ)✧──────❅•
Giang Thư Phàm chậm chạp nhận ra rằng Lục Dư đang trả lời câu hỏi của gã —
\”Báo cáo kiểm tra cho thấy cậu chỉ là một người bình thường, tại sao lại như vậy?\”
Từ khóe mắt, Giang Thư Phàm lặng lẽ nhìn thấy Lục Lịch đang nằm trên đất, nôn ra một ngụm máu lớn. Cơ thể của hắn ta vốn đã không khỏe, lúc này lại bị va chạm mạnh, tiếng kêu đau đớn chỉ như thoảng qua, sức lực ở cánh tay hoàn toàn không đủ để nâng bản thân dậy. Chỉ khi bị kích thích như vậy, Lục Lịch mới khó khăn ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào thanh niên đang từ trong làn sương đen bước ra, hơi thở trở nên nặng nề.
Giang Thư Phàm tất nhiên không có tâm trạng để quan tâm đến người em này, gã chỉ đang suy nghĩ. Gã vẫn chưa hiểu tại sao lại xảy ra những chuyện kỳ lạ như vậy với Lục Dư, nhưng trực giác mách bảo gã rằng:
Lục Dư không phải là người mà gã có thể chọc vào.
Rõ ràng đã bẻ gãy cổ tay của cậu ta, nhưng khi những ngón tay dài, trắng như sứ của thanh niên bình thản nắm lấy chỗ giao nhau giữa cánh tay và bàn tay, khoảnh khắc cổ tay xoay chuyển, một sợi dây đỏ cùng Phật châu dịch chuyển, sợi dây đỏ như hòa lẫn với máu, màu sắc rực rỡ, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với làn da cánh tay.
Cổ tay lại như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng Giang Thư Phàm biết rằng trước đó nó thật sự đã bị gãy. Khi Lục Dư vừa được đưa vào phòng thí nghiệm, có bác sĩ đã kiểm tra cho cậu ta, hai cổ tay bị gãy, xương sườn ở ngực bị nứt, như thể đã chịu một cú va đập khủng khiếp. Giang Thư Phàm nhận được báo cáo từ cấp dưới, bọn họ cũng đã khai thật, rằng Lục Dư đã bẻ tay của mình, vì vậy hắn cũng phải trả thù Lục Dư.
Gã không để tâm.
Dù sao thì chỉ cần Lục Dư còn sống là được.
Nhưng hiện giờ Lục Dư đứng trước mặt gã, có thể chỉ dùng từ \”sống\” để miêu tả sao? Thân hình cao ráo thẳng tắp, đôi mắt đào cuồn cuộn bão tuyết lạnh lẽo, cùng với những động tác nhanh nhẹn, tất cả đều nói với Giang Thư Phàm —
Có lẽ gã đã bị lừa.
Gã nghĩ rằng Lục Dư có lẽ đã biết rằng vụ bắt cóc này vốn có chủ ý không đơn thuần, nên giả vờ yếu đuối để đến đây. Khi gặp gã – \”tiên sinh\” trong miệng bọn họ, đối phương đã tỉnh lại. Không phải là do thuốc mê đã hết tác dụng, mà là cậu ta cảm thấy đã đến lúc phải tỉnh.
Trái tim Giang Thư Phàm hơi trĩu xuống, ánh mắt của gã càng thêm nặng nề khi nhìn về phía Lục Dư. Mỗi khi đối phương tiến một bước, Giang Thư Phàm lại không tự chủ được lùi lại một bước, mặc dù cơ thể đã bán đứng tất cả cảm xúc của gã, nhưng trên mặt gã vẫn giữ vẻ cười cợt giả tạo: \”Tôi thì không được thông minh cho lắm, có lẽ vẫn cần Lục nhị thiếu giúp tôi giải đáp.\”