Nước chấm lẩu.
——————-
Bữa tối nay ăn món lẩu.
Dì Trần đã dọn dẹp phòng khách từ trước, đặt bếp điện và nồi uyên ương vào phòng khách, sau đó rửa sạch rau, đặt chúng vào một cái rổ nhỏ rồi để sang một bên.
Trang Duyên vốn muốn mời dì Trần ở lại ăn cùng, nhưng dì Trần lại vội về để chăm cháu nhỏ, sau khi giúp bọn họ rửa sạch và sắp xếp các nguyên liệu lẩu xong thì vội vàng rời đi.
Trên đường về nhà Trang Duyên đã rẽ qua chợ để mua thịt bò và thịt cừu tươi, hắn sợ thịt có mùi quá nặng nên đã mua loại đã được khử mùi.
Theo khẩu vị của Tạ Ninh, hắn còn mua thêm ruột ngỗng, dạ dày và sách bò.
Trang Duyên toàn né những món nội tạng này, sợ chúng không sạch sẽ, trong khi Tạ Ninh lại rất thích.
Nếu không phải do Trang Duyên thực sự không thể tiếp nhận, Tạ Ninh còn muốn mua thêm chút óc heo về.
\”Thực ra lẩu Tứ Xuyên chính thống không dùng thịt, chỉ nhúng cổ họng bò và các loại nội tạng này thôi.\” Tạ Ninh nhìn Trang Duyên cho gói gia vị lẩu vào nồi nước sôi, cậu không nhịn được liếm liếm môi, \”Nhúng thịt bò và thịt dê là thói quen ăn lẩu của miền Bắc.\”
Trang Duyên cười: \”Anh không để ý lắm, tuy chúng ta đang ăn lẩu Tứ Xuyên, nhưng bây giờ lại đang ở miền Bắc, nhập gia thì phải tuỳ tục.\”
Tạ Ninh nghe vậy thì nở nụ cười: \”Tôi cũng là người miền Bắc mà, sao có thể nói là nhập gia tùy tục được.\”
Trang Duyên: \”Em nói vậy làm anh bỗng nhớ ra, hồi còn bé em từng sống ở miền Nam, sở thích ăn cổ họng và dạ dày bò cũng hình thành từ lúc đó à?\”
Tạ Ninh lại lắc đầu: \”Tôi sống ở Giang Tô, Chiết Giang – Thượng Hải, cách Tứ Xuyên khá xa.\”
Trang Duyên hiếu kỳ: \”Vậy lẩu ở khu vực Giang Tô, Chiết Giang ăn như thế nào?\”
Tạ Ninh nhớ lại: \”Ăn đủ thứ, thịt bò, thịt cừu, cổ họng, dạ dày, còn có hải sản nữa…. Giống như một nồi lẩu thập cẩm, cái gì cũng có thể nhúng vào.\”
Trang Duyên chợt nảy ra một ý, muốn thuận thế chuyển đề tài sang những trải nghiệm của Tạ Ninh khi sống ở miền Nam, xem có thể hỏi ra điều gì đó hay không.
Nhưng Tạ Ninh không muốn nhắc đến những chuyện khi đó, vài lần đều muốn chuyển chủ đề sang chuyện khác.
\”Nước lẩu sôi rồi.\” Tạ Ninh chăm chú nhìn nồi lẩu đang sôi, \”Có thể nhúng thịt.\”
Trang Duyên đứng lên, cười cười: \”Không vội.\”
Tạ Ninh nghi hoặc: \”Sao vậy?\”
Trang Duyên hỏi ngược lại cậu: \”Em biết tinh tuý của món lẩu là gì không?\”
Tạ Ninh suy nghĩ một lúc, chần chờ đáp: \”Đủ tê đủ cay?\”
\”Không phải.\” Trang Duyên nhíu mày, \”Tinh túy của lẩu, thứ nhất là nước lẩu, thứ hai là nước chấm.\”
Hắn đi tới sau lưng Tạ Ninh, ấn nhẹ lên vai cậu rồi nói nhanh: \”Em cứ nhúng mấy món em thích trước đi, anh đi pha cho em ít nước chấm.\”


