[Đm/ On- Going] Tôi Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh _ Thanh Tôn – Chương 126: Tinh Linh Vương Trong Ảo Cảnh – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/ On- Going] Tôi Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh _ Thanh Tôn - Chương 126: Tinh Linh Vương Trong Ảo Cảnh

Thư Lê hoảng sợ lùi về sau, không dám nhìn thẳng vào mắt y, cũng nghi ngờ sâu sắc, tinh linh tóc vàng trước mắt, thật sự… Là Tinh Linh Vương sao?

Trong ảo cảnh trước đây, cậu cũng từng gặp Tinh Linh Vương, nhưng dáng vẻ của y khi đó hoàn toàn khác với tinh linh tóc vàng đang cầm kiếm chỉ vào cậu lúc này.

Thế nhưng, vương miện trên đầu, ngũ quan tuấn mỹ và Chiếc nhẫn của tháp Guotta trên ngón tay y, tất cả đều giống hệt với Tinh Linh Vương mà cậu quen biết.

Thư Lê nuốt nước bọt, lấy hết can đảm tiến lên hai bước, nhưng vẫn cẩn thận giữ một khoảng cách an toàn với thanh kiếm lạnh lẽo trong tay Tinh Linh Vương.

\”Em… Em là Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh.\” Cậu run giọng đáp.

\”Sperion… Của Rừng Rậm Yêu Tinh?\” Tinh Linh Vương lặp lại lời cậu, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng tới trước, sắc bén như mũi tên, khiến Thư Lê không khỏi rùng mình.

Đây là Tinh Linh Vương mà cậu chưa từng thấy.

Như một con mãnh thú bị thương, cảnh giác với bất kỳ sinh vật nào đến gần mình. Dù khắp người nhuốm máu, chật vật không chịu nổi, y vẫn tỏa ra khí thế vương giả bức người.

Thư Lê căng thẳng siết chặt vạt áo, giọng nói có chút lộn xộn: \”Đúng… Đúng vậy, em là Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh… Chúng ta từng gặp nhau rồi. Lần gần nhất là tháng trước. À, là tháng trước theo thời gian của em. Em đến chiến trường cổ ở phía Bắc Vương Quốc Tinh Linh để tìm tinh linh Cỏ. Ở đó, em bị truyền tống vào cuộc chiến giữa các vị thần vạn năm trước, ngài và tinh linh Cỏ đang dẫn quân chiến đấu với Thần Chết. Sau đó, ngài đưa em trở về, tinh linh Cỏ cũng đi theo em về. Chuyện đó… Ngài có ấn tượng không?\”

Thấy Tinh Linh Vương không có phản ứng gì, Thư Lê cụp tai xuống, vẻ mặt thất vọng: \”Quả nhiên là ảo cảnh sao? Em còn tưởng rằng mình có năng lực xuyên không… Vương nói không có ấn tượng gì về em, xem ra là thật.\”

Nếu đây là ảo cảnh, vậy thì tất cả trước mắt đều là giả dối!

May mà là giả!

Nếu như những thi thể vừa thấy đều là thật, vậy thì cuộc chiến này bi tráng và thảm khốc đến mức nào?

Thư Lê thở phào nhẹ nhõm, không còn căng thẳng nữa, ánh mắt nhìn Tinh Linh Vương tràn đầy tò mò.

Trong những lần ảo cảnh trước, Tinh Linh Vương luôn mang dáng vẻ ưu nhã, cao quý, thánh khiết và mạnh mẽ. Không hiểu sao lần này, ảo cảnh lại vẽ ra một Tinh Linh Vương chật vật như vậy.

Tựa như một vương giả bị kéo xuống khỏi thần đàn, mất đi tất cả, cô độc ngồi trong góc cung điện đổ nát, lặng lẽ liếm láp vết thương.

Mặc dù y vẫn cầm kiếm chĩa vào mình, Thư Lê lại không kìm được mà thấy đau lòng cho y. Mũi cậu cay xè, đôi mắt lập tức ướt nhòa.

\”Cái đó… Ngài có muốn bỏ kiếm xuống trước không? Em mới mười tuổi, mới trở thành Ma Pháp Sư cao cấp chưa được bao lâu, hoàn toàn không phải là đối thủ của ngài.\”

Thư Lê giơ hai tay lên, làm ra vẻ vô hại, hy vọng có thể giành được sự tin tưởng của đối phương.

Tinh Linh Vương hơi nhíu mày, đôi mắt đỏ rực sắc bén thẩm thị cậu. Thư Lê lộ ra nụ cười thân thiện, cố gắng bày tỏ thiện ý. Không biết qua bao lâu, thanh kiếm sắc nhọn chĩa vào cậu từ từ hạ xuống.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.