Trên núi, hạt dẻ và hồ đào đã chín rụng đầy đất. Hồ đào dễ thu hoạch, chỉ cần nhặt bỏ vào giỏ mang về phơi khô là bóc vỏ được. Còn hạt dẻ thì ngoài lớp vỏ cứng còn có thêm lớp vỏ gai nhọn bên ngoài, sơ ý là bị đâm ngay.
Quý Ly và Tiếu ca nhi cúi xuống nhặt hồ đào, được nửa giỏ. Tiếu ca nhi thấy hạt dẻ phiền phức nên định thôi.
Nhưng Quý Ly lại rất thích thứ, cười bảo:
\”Thứ này còn ngon hơn hồ đào đấy! Về bóc vỏ làm bánh hạt dẻ được, hoặc để dành đến mùa đông nấu canh. Canh gà hầm hạt dẻ thêm ít kỷ tử, đảng sâm, vừa bổ dưỡng lại ấm người.\”
Nghe vậy, Tiếu ca nhi liền đến giúp, dùng cây sào dài khều những chùm hạt dẻ còn trên cây rơi xuống.
\”Được, lúc đó ta cũng sang ké một phần!\”
\”Thoải mái luôn.\”
Sau khi khều xong, Quý Ly dùng chân dẫm lên lớp vỏ gai, rồi dùng kẹp tre tách vỏ. May mà hôm nay đi giày dày, không thì gai đâm thủng giày vào đến thịt.
Hai người thu hoạch một lúc, được nửa sọt hạt dẻ, thấy đủ rồi bèn bắt đầu xuống núi.
Trên đường về, họ gặp mấy cây xoan đắng. Loại quả này vị đắng chát, thôn dân không ưa, ngay cả trẻ con cũng chẳng thèm hái.
Ấy vậy mà Quý Ly lại như bắt được vàng, kéo Tiếu ca nhi hái thêm nửa sọt nữa.
Chuyến đi hái quả mùa thu này thu hoạch bội thu. Trên đường xuống núi, Tiếu ca nhi hỏi hái xoan đắng làm gì, Quý Ly chỉ cười bí ẩn:
\”Ngươi chỉ việc đợi ta mang qua cho ngươi thưởng thức là được.\”
Tiếu ca nhi thực sự khâm phục Quý Ly. Y luôn có nhiều ý tưởng độc đáo, có thể chế biến những món ăn lạ. Cậu cười gật đầu:
\”Được, ta chỉ việc ngoan ngoãn đợi thôi.\”
Đi một đoạn thì đến nhà Tiếu ca nhi. Cậu mời Quý Ly vào chơi nhưng y từ chối:
\”Phải về sơ chế mấy thứ này nữa, thôi hôm khác nhé.\”
Trong sân nhà họ Lục có cây hồng già hơn chục năm tuổi. Giờ lá đã rụng hết, chỉ còn những quả hồng đỏ cam như lồng đèn nhỏ lủng lẳng trên cành, nổi bật giữa mùa thu tiêu điều.
Tiếu ca nhi nói:
\”Mấy hôm nữa hồng chín, mẹ chồng ta bảo năm nay không mang ra chợ bán mà để cả nhà ăn. Khi nào hái ta sẽ mang sang cho ngươi một giỏ.\”
Quý Ly từ nhỏ đã thích hồng sấy, nghe vậy không khách khí:
\”Vậy ngày mai ta làm bánh hạt dẻ mang sang, coi như đáp lễ cho hồng của ngươi vậy.\”
Tiếu ca nhi trách:
\”Khách sáo với ta làm gì!\”
Khi Quý Ly về đến nhà với sọt quả đầy ắp, Vân Xuân Lệ đã nấu xong cơm tối. Thấy y mang về cả sọt nặng, nàng vội chạy ra đỡ lấy.
\”Sao hái nhiều thế này? Ngày thường ta chỉ nhặt ít ít về để dành ăn vặt mùa đông thôi.\”
Vai Quý Ly hằn đỏ vết sọt. Y xoa xoa vai cười: