Mùa hè ngày ngắn đêm dài, ánh trăng đêm nay sáng vằng vặc, tựa như khoảnh khắc trước bình minh. Thi thoảng lại có vài ba người trong thôn ra đường đi dạo tiêu thực hóng mát.
Quý Ly và Lê ca nhi lựa đường ít người mà đi, vòng qua vòng lại mấy con hẻm, khoảng đâu phải hết tách trà mới đến được nhà Tiếu ca nhi.
Cổng vẫn đóng chặt như ban ngày, cả con hẻm rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng chó sủa truyền đến từ đằng xa, khiến chỗ này càng thêm vắng vẻ điều hiu hơn.
Gan Lê ca nhi nhỏ, cậu cảm thấy như có ngọn gió thổi phớt qua, giọng run rẩy nói:
\”Quý Ly ca ca, hay huynh gõ cửa đi, đệ sợ lắm.\”
Chỉ mới nghĩ đến dáng vẻ hung dữ của mụ Vương Ngọc Hoa, Lục Cảnh Lê đã thấy lạnh gáy. Nếu đúng là mụ ra mở cửa, e rằng cả đám sẽ bị quét bay ra ngoài bằng cán chổi mất thôi.
Quý Ly vỗ nhẹ lên bàn tay đang bấu chặt lấy cánh tay mình, khẽ tằng hắng:
\”Được rồi, chúng ta đến đây biếu đồ ăn, chỉ riêng chuyện này thôi, chắc mụ ta cũng không nỡ tính toán với chúng ta đâu. Lê ca nhi, đừng sợ nữa.\”
Nói xong, y xách chiếc giỏ trúc đựng bánh bao, đưa tay gõ nhẹ lên cổng nhà họ Lý.
Ba tiếng gõ cửa vang lên, nhưng bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào. Quý Ly nghiêng người, dán tai vào cửa lắng nghe động tĩnh từ trong nhà.
Lê ca nhi cất lời:
\”Hay là, chúng ta đi trước vậy, hình như không có ai đâu Hay thôi ngày mai mình lại đến ha, ban ngày nhiều người, tới giờ đó tốt hơn bây giờ nhiều.\”
Quý Ly suỵt một tiếng, khẽ nói:
\”Hình như bên trong có người đi ra.\”
Bỗng giọng chua ngoa của Vương Ngọc Hoa vang lên the thé:
\”Ai đấy hả?! Đêm hôm khuya khoắt còn gõ cửa nhà bà làm gì? Vội về chịu tang cũng chẳng siêng năng như mày đâu! Bà đã bảo thư thả mấy ngày rồi, giờ có đánh chết cái thây già này cũng không moi ra được đồng cắc nào đâu!\”
Nghe thấy những lời thô lỗ ấy, mặt Lục Cảnh Lê tái mét.
Quý Ly cũng khó chịu trong lòng, nhưng vẫn cố nén xuống, giữ giọng điệu bình tĩnh và lịch sự nhất có thể:
\”Thẩm Vương à, đêm hôm gõ cửa đúng là tiểu bối thất lễ. Mấy ngày trước Tiếu ca nhi có đến nhà ta giúp gặt lúa mì, ân tình này vẫn chưa kịp báo đáp. Tối nay nhà ta có làm ít món ăn, cố ý mang sang biếu, xem như một chút tâm ý ạ.\”
ương Ngọc Hoa bên trong im lặng một lúc, sau đó tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần, tiếp theo là tiếng chốt cửa được tháo ra. Mụ mở cửa, mặt lạnh tanh.
Vừa mở cửa, mụ liền bước lên trước một bước, đứng chắn ngay cửa, rõ ràng không có ý định cho Quý Ly và Lục Cảnh Lê vào nhà.
\”Chà, xem ra tim gan phèo phổi của các ngươi còn chưa mục rữa ha? Cũng biết Tiếu ca nhi nhà ta đã giúp một việc lớn, còn nhớ đường đến đây báo đáp nữa cơ đấy.\”
Lê ca nhi không tài nào nuốt nổi cái điệu bộ đấy của mụ, hừ hai tiếng rồi quay ngoắt mặt đi, chẳng thèm tranh luận. Hừ, cả cái nhà họ Lý này, ngoài Lý Tiếu ra thì ai cũng khó ưa như nhau!