\”Đừng, đừng, ư, a!!! Ư hự…\”
Thân thể trắng ngần trên cửa vặn vẹo nhanh như cá bơi, nhưng dù cậu trốn tránh thế nào, khoái cảm vẫn từ bốn phương tám hướng bủa vây. Hai tay ra sức giãy trên đỉnh đầu, cổ tay bị ma sát đỏ một vòng nhàn nhạt. Quý Dược nức nở run rẩy, cơ thể bỗng nhiên rung lên mấy cái rồi căng như dây đàn sau, dương vật rỉ ra tinh dịch trong suốt như nước. Cậu kiệt sức mềm nhũn, lỗ sau ngay khoảnh khắc ấy co bóp kịch liệt. Mạc Hành rên khẽ, cằm căng chặt, hai tay giữ eo Quý Dược, dương vật kéo thịt ruột trong hậu môn đâm mạnh hàng chục cái, rồi bắn sâu trong cơ thể cậu.
\”Ư… hự!\”
Quý Dược rùng mình, dương vật không còn gì để bắn mất kiểm soát chảy ra nước tiểu.
Mùi nước tiểu phảng phất lan tỏa trong không khí, Quý Dược ngây ngốc chảy nước mắt, đôi môi đỏ mọng ướt át khẽ hé, khóe môi ngây dại để lại một vệt nước nhạt.
Ngón tay Mạc Hành luồn vào tóc mướt mồ hôi của cậu, khẽ kéo ra sau. Quý Dược bị buộc ngẩng đầu, đồng tử đen kịt mất tiêu cự nhìn vào hư không.
Người đàn ông cúi xuống gần cậu, mũi cao khẽ cọ lên má ướt đỏ hồng, đôi mắt vàng kim phản chiếu gương mặt thất thần mê ly của Quý Dược.
Dường như rất hài lòng với dáng vẻ hiện tại của cậu, Mạc Hành cong cong môi, hơi thở nóng bỏng tiến gần môi Quý Dược, thầm thì dỗ dành: \”Thân yêu, tôi chịch thân yêu sướng không?\” Dương vật chôn trong lỗ nhỏ nắc một cái, Quý Dược run rẩy, bất giác nghe ra vài tia nguy hiểm trong lời người đàn ông. Toàn thân cậu vẫn run lẩy bẩy co giật, cơ thể nhạy cảm không chịu nổi chút đụng chạm. Bản năng sinh tồn khiến Quý Dược rụt cổ, run run thốt ra một câu:
\”Sướng… rất sướng.\” Tay cậu bám lên ngực người đàn ông, rồi ngẩng đầu, dường như muốn lấy lòng bắt đầu liếm khóe môi và cằm hắn, môi dán lên môi Mạc Hành cọ nhẹ, giọng mềm mại cầu xin: \”Cho tôi nghỉ một lát, tôi… tôi không chịu nổi nữa…\”
Giọng khàn khàn mềm mại, ngữ điệu mang chút tủi thân khiến lòng người tan chảy. Mạc Hành ôm cậu, vô số sợi tinh thần trên người Quý Dược biến mất trượt xuống.
Hắn dúi đầu Quý Dược vào ngực, để má mềm mại của cậu áp vào vai mình, bàn tay trượt đến gáy trắng nõn, nhẹ nhàng xoa, \”Ừm, không làm nữa, thân yêu vất vả rồi.\”
\”Ngủ ngon nhé, tôi sẽ dọn dẹp cho cậu.\” Đó là câu cuối cùng Quý Dược nghe được trước khi nhắm mắt lại.
Ngoài cửa, sắc mặt Thời Phong và hai người kia đều âm u như sắp nhỏ nước, còn mấy người Phàn Dục đang chặn trước mặt bọn họ cũng không vui vẻ gì.
Lính gác với giác quan nhạy bén vốn có thể nghe rõ mọi âm thanh trong phòng, huống chi Mạc Hành còn khiêu khích đè người lên cửa mà làm, tiếng động ấy ngay cả người bình thường cũng có thể đoán được độ kịch liệt của hai người bên trong, chưa kể đến mùi hương cuối cùng tỏa ra từ căn phòng…
\”Cái đit! Ông đây chưa bao giờ chịu nhục đến thế!\” Tiết Nguy thẳng tay đấm mạnh vào tường, tạo ra một lỗ hổng lớn. Cát đá từ tường lăn xuống, để lộ ra những thanh cốt thép bên trong, hắn tức nghiến răng, suýt nữa thì bạo ngược, xoay một vòng tại chỗ rồi lại định đi đập cửa.