Mạc Hành nhìn cậu, tiến lên một bước ôm chặt lấy cả người vào lòng.
Hơi thở mát lạnh quẩn quanh nơi chóp mũi, tim Quý Dược rung động, vừa định giơ tay đẩy hắn ra, vai bỗng chùng xuống. Bên tai truyền đến tiếng thở dài nhẹ của người đàn ông như một lữ khách ở xa đã lâu, mang đầy phong trần mệt mỏi nhưng cuối cùng đã có thể về nhà, ổn định mà lại mang theo sự mệt mỏi nồng đậm không thể bỏ qua.
Nỗi đau lòng mơ hồ tựa những mũi kim nhỏ đâm vào tim, khiến người ta không thể phớt lờ. Bàn tay đưa được một nửa lại buông xuống, Quý Dược lúng túng bị Mạc Hành ôm chặt, đầu ngón tay co lại bên hông, nhưng lạ thay lại không thể đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Không nỡ.
Một kiểu mềm lòng mà chính cậu cũng chẳng thể giải thích.
Từ lúc gặp Mạc Hành cho đến bây giờ, bọn họ chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau được hai câu. Thật sự mà nói, có thể coi nhau là người lạ cũng không sai.
Một người lạ bỗng nhiên tỏ thiện ý, dù nghĩ thế nào cũng khiến người ta đề phòng cảnh giác.
Nhưng người đàn ông vốn rất mạnh mẽ lại đột nhiên bộc lộ một mặt mệt mỏi và yếu đuối, dùng sức ôm cậu như đang ôm lấy cọng rơm cứu mạng.
Quý Dược mông lung nhìn bầu trời vô tận bên ngoài cửa sổ, thẫn thờ để Mạc Hành ôm.
Cái ôm ngắn ngủi vài chục giây nhưng lại giống như kéo dài cả thế kỷ.
Thời gian tĩnh lặng dừng lại thành từng khung hình một, hình ảnh tạo thành ký ức, thổi tan trong gió quá khứ.
Toàn thân Quý Dược run lên, vô số sợi tinh thần trong vô thức chảy vào cơ thể cậu, lưu lại nơi rìa não.
Biển ý thức của dẫn đường mỏng manh không giống lính gác, hoàn toàn không có khả năng kháng cự. Sợi tinh thần của Mạc Hành muốn xâm nhập còn dễ dàng hơn cả việc đâm thủng một tờ giấy.
Song, những sợi tinh thần ấy chỉ dịu dàng lưu luyến ở rìa, sợi tơ lướt qua thần kinh não mang đến từng đợt tê dại run rẩy, như nụ hôn giữa người yêu, dây dưa quấn quýt đặt lên môi, lên thân thể.
Hốc mắt Quý Dược đỏ lên, thân thể mềm nhũn được Mạc Hành ôm trong lòng, mở miệng thở dốc từng ngụm nhỏ.
Cơ thể tê dại run run, hệt cảm giác bị cắm vào khi làm tình. Thân thể nhạy cảm bị vuốt ve ái muội, trêu đùa, rồi từng chút một bao lấy, hòa làm một thể.
\”Ưm!\” Tiếng rên rỉ ngọt ngào thoát ra từ môi Quý Dược, toàn thân cậu đang run nhè nhẹ, những sợi tinh thần màu trắng chạy khắp nơi trong cơ thể, dọc theo xương sống, trượt qua xương cụt, chui vào những nơi riêng tư kín đáo vô cùng nhạy cảm.
Mỗi dây thần kinh trong cơ thể chẳng khác nào dây đàn bị quấn lấy và khiêu khích. Những sợi tơ trắng tựa những sợi nấm cộng sinh quấn lên, khoái cảm tầng tầng dâng cao, tràn vào não. Ý thức Quý Dược trở nên mơ hồ, cơ thể như được bao bọc bởi dòng nước ấm, thoải mái, an toàn, khiến cậu không thể sinh ra chút cảnh giác nào, không thể kháng cự.