[Đm] [Np] Bảo Bối Nhỏ – Chương 42: Bức tranh – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 9 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

[Đm] [Np] Bảo Bối Nhỏ - Chương 42: Bức tranh

Du Nhiên và Minh Thiên đến tận khi về đến ký túc xá, khóa chặt cửa lại mới yên tâm bàn luận về chuyện vừa rồi.

\”Các giám thị là đi từ lối cổng sau sao?\” Minh Thiên vuốt cằm, nghi vấn.

\”Ừ. Đằng ấy chỉ mở khi cần chuyển hàng hóa cồng kềnh, lại nối tiếp phía sau rừng nên không có sinh viên lảng vảng.\” Thiếu niên giải thích.

\”Không biết là ai đi mách lẻo nhỉ?\”

\”Chịu. Chắc là Superman đi.\”

Omega nhỏ giỡn, nhưng trong đầu em hiện lên một bóng người, Ninh Hiên. Trên đường đi ngược ra ngoài, chỉ có em và Minh Thiên. Cậu trai tóc vàng đó không biết từ đâu xuất hiện, ngăn cản mọi người tiến tới.

Ninh Hiên biết chuyện xảy ra trong rừng. Thậm chí… có khả năng chính cậu là người báo tin cho dám thị. Du Nhiên nhớ đến những chiếc lá và cỏ gai dính trên ống quần của cậu, chúng chỉ mọc phía sâu trong khu rừng. Ninh Hiên có thể đã lợi dụng đường rừng để tránh bị phát hiện.

Ở chỗ khác trong ký túc xá, Alpha tóc vàng cao lớn ngồi ngoài ban công, gỡ từng chiếc cỏ gai. Một nam vừa vào phòng, thấy cậu liền hỏi.

\”Tìm thấy tai nghe chưa?\”

\”Chưa thấy, để chiều quay lại xem sao.\” Ninh Hiên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt còn tái mét của bạn cùng phòng, trêu, \”Hai thằng kia vẫn ở dưới y tế hả?\”

Cậu trai kia gật đầu, ngồi bệt xuống ghế rồi mếu máo:

\”Lần sau có bị kề dao vào cổ tao cũng không dám vào rừng chơi bút tiên nữa.\”

Có một nói một, thanh niên thời nay nhiều đứa chơi liều. Ai biết mấy đứa trong phòng ngủ đầu óc chập ở đâu, 12 giờ đêm trèo ra khỏi ký túc xá dẫn nhau ra sau trường chơi tâm linh. Gọi được con ma nào lên không thì không biết, nhưng chưa gì đã tự dọa nhau. Một đứa chạy không để ý ngã trẹo chân, đứa khác sợ đến phát sốt, đứa kia nhìn thảm cảnh của hai thằng bạn cũng tự hù mình, sợ bóng sợ gió từ đêm qua đến giờ. Chỉ có mình Ninh Hiên đánh rơi tai nghe trong rừng, thiệt hại tài sản.

Đây cũng là lý do vì sao trưa nay cậu lại ra khu phía sau trường. Ai ngờ đồ chưa tìm được, chỉ thấy một con súc vật. Nếu không phải đủ bình tĩnh để đánh giá tình hình, chỉ sợ cậu đã lao lên đấm cho gã khốn một phát rồi khiến mọi thứ rùm beng lên. Đến lúc đó, bạn nữ Omega kia càng chịu nhiều tổn thương tinh thần hơn.

\”Mà tao nghe chỗ thánh địa tình yêu có rắn? Thần núi cũng không chịu được ngày nào cũng phải ăn cơm chó nên hiện thân xua đuổi hả?\” Cậu bạn nửa hỏi nửa giỡn.

\”Tao chịu. Tao cũng vì thế mà bị đuổi nè.\” Ninh Hiên đùa lại, nói nửa thật nửa giả, không hề chột dạ, \”Thế khéo đêm qua là ngài đuổi tụi mình đấy! Đêm hôm không ngủ chui lên đấy làm bữa khuya cho muỗi.\”

\”Khụ khụ… Ha ha ha…\” Cậu trai kia cười xấu hổ, vội vàng mở sách ra giả vờ học.

Đằng kia, cuối cùng Ninh Hiên cũng gỡ sạch những thứ dính trên quần. Khi cậu mở điện thoại ra, thì nhận được tin nhắn từ ban giám hiệu. Nội dung vô cùng đơn giản, chỉ là cảm ơn. Tuy không hề giải thích kín kẽ vụ việc để bảo vệ nạn nhân, cậu cũng không tò mò, chỉ mong kẻ có tội sẽ bị trừng phạt thích đáng.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.