Trời âm u, thị trấn nhỏ lọt thỏm giữa những dãy núi xanh thẫm như tường thành. Xe của đoàn phim chạy qua con đường đất đỏ lổn nhổn đá, bụi bám đầy kính xe, xóc nảy đến mức có người mặt xanh như tàu lá chuối, phải ôm bụng cố chịu đựng. Họ vừa vượt qua hơn năm tiếng đường đèo ngoằn ngoèo, dừng lại ở nơi được xem là \”gần nhất\” với bối cảnh cần quay, một ngôi làng sâu trong rừng, cách thị trấn này thêm 1 tiếng rưỡi đi bộ đường núi chưa khai phá.
Xe dừng trước một dãy nhà nghỉ cấp thấp, tường quét vôi cũ kỹ, biển hiệu hơi nghiêng vì một bên bản lề gỉ sét. Dù có người trong đoàn lộ ra vẻ chán nản, nhưng Cố Thanh Từ đầu đội mũ tai bèo, mặt đeo khẩu trang, chỉ bước xuống xe với tập hồ sơ trong tay, chẳng buồn ngẩng đầu nhìn xung quanh.
\”Đến rồi, tranh thủ nghỉ một chút. Tối tôi họp tổ đạo cụ và tổ quay.\” Y nói gọn gàng, rồi lật xem bản thảo chỉnh sửa phân cảnh trên tay, dáng vẻ như thể đang đứng giữa phòng họp máy lạnh chứ không phải trên con đường đất bụi mù.
Một nữ diễn viên chính kéo vali rầm rập lại gần, gương mặt tái nhợt vì bôn ba đường dài, cố giữ giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng có chút không vui:
\”Thầy Cố, chỗ này… không có khách sạn nào tốt hơn à? Phòng chật, mạng yếu, em còn phải livestream tương tác với fan nữa…\”
Cố Thanh Từ ngẩng lên đúng một giây, giọng bình thản mà chẳng hề lạnh lùng:
\”Có, ở trên xã. Nhưng cách đây 4 tiếng đi xe.\” Nói xong y lại cúi đầu đọc tiếp, như thể câu trả lời đã là một lời giải thích quá đủ.
Một trợ lý đạo diễn bật cười, kể với mọi người:
\”Nói mấy cô cậu nghe, lên mấy vùng này có bồn cầu ngồi xổm đã là sướng lắm rồi. Năm ngoái, tôi vào một đoàn phim, còn hòa mình với thiên nhiên cơ.\”
\”Ở đây có điện có nước là điều kiện mong ước của nhiều người trong nghề đấy! Có năm ở trên rừng, ngủ nhà dân, không có cả cửa, gió lùa bốn phía.\” Một người khác phụ họa.
Dàn diễn viên có người nhún vai tặc lưỡi, có người giận dỗi lặng im, nhưng chẳng ai dám cằn nhằn quá nhiều. Ai cũng biết Cố Thanh Từ là biên kịch hàng đầu, người mà ngay cả đạo diễn cũng phải nhường lời. Kịch bản của y là linh hồn của phim, còn bản thân y thì dường như chẳng mảy may để tâm đến chuyện ăn ở.
Trong lúc mọi người chuyển đồ vào nhà nghỉ, Cố Thanh Từ rút điện thoại, nhìn tin nhắn cuối cùng y nhận được trước khi sóng chập chờn.
[Nhiên bảo: Anh nhớ phải mặc ấm vào nha! Em bỏ cả miếng dán giữ nhiệt vào vali đó!]
Y cười nhẹ, ánh mắt ôn nhu dịu dàng. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nó lại trở lại vẻ lạnh nhạt, hờ hững và u ám mọi người quen thuộc:
\”Mọi ăn uống nghỉ ngơi sớm. Sáng mai 4 giờ bắt đầu quay.\”
Không ai dám phản kháng. Đặc biệt những diễn viên và nhân viên đoàn từng hợp tác với Cố Thanh Từ đều ít nói làm nhiều, vội vàng nhận chìa khóa phòng rồi rời đi.
Nhà nghỉ không có nhiều phòng dù đoàn phim đã bao toàn bộ. Đến cả Cố Thanh Từ cũng phải ở chung với đạo diễn.
Đạo diễn Trương thấy y tự xách vali về phòng sắp xếp, một lần nữa có thêm ấn tượng về chàng tiểu thuyết gia kiêm biên kịch trẻ tuổi này. Ban đầu, ông nghĩ Cố Mặc Thanh là một người đàn ông độ trung niên, sống ẩn cư trên núi xa dời trần thế. Nhưng không ngờ y lại rất trẻ, đồ mặc trên người không phải nhãn hàng nổi tiếng nhưng là hàng định chế cao cấp. Về khí chất thì tương đối giống, lạnh nhạt và chẳng quan tâm gì đến xung quanh ngoài kịch bản.


