Sau một tháng ròng rã với những phiên toà nặng nề và dư luận dậy sóng, vụ án Bách gia và Xa Chấn Hưng cuối cùng cũng có hồi kết: Ai đáng chung thân thì chung thân, ai nên tử hình cũng đang chuẩn bị thi hành án. Xa phu nhân nghe phán quyết xử bắn của con trai thì hóa điên, bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Cuộc sống của Du Nhiên trở lại bình thường, mỗi ngày đều đến trường. Diệp Phàm đã quay lại bệnh viện làm việc nhưng phải đeo vòng kiềm chế. Không rõ sau vụ này, anh có chừa cái tật trộm bánh vặt của y tá không nữa.
\”Từ bao giờ ông thích chơi đấm bốc vậy?\” Du Nhiên khoanh tay đứng trước xe bán nước, nhìn tòa kiến trúc trước mặt.
Phòng tập boxing nằm ở góc một con phố yên tĩnh. Mặt tiền không lớn nhưng sạch sẽ và cứng cáp. Tường xi măng trần màu xám đậm, bảng hiệu kim loại đen khắc chìm dòng chữ TD BOXING, không đèn, không hiệu ứng, giản dị mà dứt khoát. Trước cửa là khoảng sân lát bê tông phẳng phiu, kẻ vạch gọn gàng cho vài chiếc xe điện đỗ thẳng hàng. Bên cạnh là trạm sạc tường âm, dây cuộn gọn gàng, không một chi tiết thừa. Không nhạc, không khẩu hiệu. Chỉ có tiếng đấm trầm vọng đều đặn từ bên trong, sắc như lưỡi dao mài kỹ.
Triệu Đại Dũng gãi mũi ngượng ngùng, ấp úng không nói nổi một lời. Em gái sinh đôi đứng cạnh, không quên chọc quê:
\”Tia trúng anh giai sáu múi nào trong này rồi hả?\” Làm anh em với nhau hai mươi năm, Triệu Dung Dung không tin anh mình đột nhiên có hứng thú với mấy môn thể thao tốn sức kiểu này.
\”Ông đây là trai thẳng! Chỉ thích mấy em gái trắng trắng mềm mềm thôi!!!\” Cậu thanh niên như mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên cãi.
\”Những đứa tự nhận mình là thẳng, thường cong như nhang muỗi.\” Minh Thiên chậm rãi buông một câu.
Triệu Đại Dũng: \”…\”
Triệu Đại Dũng: \”Mấy người rảnh quá!!! Tui đã mời ăn lẩu uống trà sữa rồi, còn thắc mắc lắm vậy!\”
Lý do cả nhóm có mặt ở đây hôm nay là vì anh ta đột nhiên muốn mời cơm, đổi lại ba người phải cùng anh đến một chỗ. Du Nhiên nghi ngờ anh trúng tiếng sét ái tình với ai đó trong phòng tập. Nhưng vì ngại nên kéo thêm người làm bình phong.
\”Nói trước là tui không có nhu cầu đánh đấm bốc gì đâu nhé.\”
Du Nhiên rào trước. Em chẳng có hứng thú gì với môn thể thao này, nhưng cũng không ngại quan sát hình thể người tập để tham khảo vẽ. Triệu Dung Dung và Minh Thiên cũng không có vẻ gì muốn tham gia.
\”Không sao. Mấy cậu ngồi sảnh chờ không gây phiền là được. Anh chủ nhìn hơi dữ nhưng thực ra tốt bụng lắm!\” Triệu Đại Dũng nói rồi đi trước, đẩy cửa bước vào.
Vừa vào đến nơi, mùi cao su nhè nhẹ lẫn với mồ hôi khô đập vào mũi, không khó chịu, chỉ đơn giản là… rất sống.
Sảnh không rộng, tường xi măng lạnh ngắt, nền gạch chống trượt tối màu sạch bóng, bóng đèn còn phản chiếu trên sàn. Một bên là quầy tiếp tân thấp, gọn gàng, sau lưng treo bảng nội quy với chữ đậm, thẳng, không uốn lượn. Cô gái ngồi sau quầy mặc đồng phục thể thao, tóc buộc cao. Thoáng thấy em, cô gật đầu chào. Không cười xã giao, nhưng lịch sự.