[Đm] Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt – Tinh Thất – Chương 2: Cẩn thận chút đi, học sinh ngoan. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm] Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt – Tinh Thất - Chương 2: Cẩn thận chút đi, học sinh ngoan.

Dương Kim nhớ lại lần cuối cùng cậu nhìn thấy máu.

Đó là trong giờ thể dục, khi cả nhóm tập luyện bóng rổ. Cậu bị bọn chúng đẩy, va chạm và ngã xuống khiến đầu gối bị trầy xước nghiêm trọng. Về đến nhà, Liễu Chi Quế chỉ liếc nhìn đầu gối cậu một cái rồi bảo: \”Đi tập đàn.\”

Khi đó, cậu đã từng mơ tưởng rằng sẽ có một người bạn tốt bụng đỡ cậu dậy, hoặc mẹ cậu sẽ lo lắng lấy cồn sát trùng vết thương cho cậu. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.

\”Không nói gì à? Bị bắt nạt đến ngu người luôn rồi hả?\” Giọng nói của nam sinh tóc húi cua kéo cậu trở về hiện thực.

Giọng nói đó mang theo một chút giễu cợt. Dương Kim ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt một mí đang khẽ híp lại nhìn cậu với ánh mắt thoáng chút ý cười.

Dương Kim theo phản xạ đưa tay lên tìm quai cặp, nhưng bắt trượt.

\”Ngu luôn thật à—\”

\”Tôi không quen anh.\”

Cả hai gần như đồng thời mở miệng.

Nam sinh lập tức cười lớn hơn: \”Ồ, trùng hợp chưa, tôi cũng không quen cậu.\”

Dương Kim lặng lẽ nhìn cậu ta, không nói lời nào.

Dù nụ cười của nam sinh càng rạng rỡ, ánh mắt vẫn dừng trên người cậu nửa như trêu chọc, nửa lại khiêu khích.

Đã lâu lắm rồi không ai nhìn cậu như thế. Những ánh mắt mà cậu thường nhận được hoặc là khinh thường, hoặc là ghen tị, hoặc là sự kỳ vọng sắc bén.

Dương Kim không hiểu tại sao nam sinh này lại làm vậy.

— Làm sao có thể? Trên đời này làm gì có ai sẵn lòng đối tốt với mình chứ?

Cảm thấy im lặng quá lâu sẽ bất lịch sự, ánh mắt Dương Kim dừng lại trên cánh tay của nam sinh, nơi những vết xước do mảnh kính gây ra còn rỉ máu.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nam sinh, nói: \”Anh bị thương rồi.\”

Nam sinh im lặng nhìn cậu một lúc, như thể cảm thấy ánh mắt thẳng thắn của cậu thú vị, rồi bất giác mỉm cười.

Sau đó, anh liếc qua phù hiệu trường trên áo đồng phục của Dương Kim, nhướn mày: \”Học sinh ngoan, thế này mà cũng gọi là bị thương à?\”

Anh hỏi lại.

Lẽ ra Dương Kim phải ghét cay ghét đắng cách gọi đó, vì phần lớn những đau khổ cậu chịu đựng đều bắt nguồn từ cái danh \”học sinh ngoan\”.

Nhưng có lẽ mùa đông đã khiến cảm xúc cậu đông cứng. Lúc này, cậu không cảm thấy chán ghét, mà chỉ càng thêm tò mò về nam sinh này.

Anh ta đã nghe thấy những lời của bọn giày vải thô sao? Tại sao anh ta lại cứu một \”thằng ẻo là\” mà ai ai cũng muốn đánh?

Dương Kim liếc nhìn đồng phục của nam sinh, nói: \”Anh không phải học sinh trường Trung học số 3.\”

\”Trường số 3 kế bên, là trường nghề số 3.\” Nam sinh nhướn mày. \”Chắc cậu không biết đâu nhỉ? Ồ, đoán chừng những học sinh ngoan như cậu chẳng để ý.\”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.