Cổ họng Trình Mặc Phỉ khô khốc, tim cũng như rơi thẳng xuống đáy vực.
Người trên lưng anh đột nhiên co lại một chút, vòng tay siết chặt hơn, hơi thở nóng rẫy phả vào tai anh. \”Lạnh.\”
Phải rồi, bên ngoài phòng là không gian mở, không có hệ thống sưởi. Dù hơi nước nóng từ suối bên cạnh có tỏa ra đôi chút, nhiệt độ cũng không đến mức quá thấp, nhưng trên người họ chỉ mặc mỗi quần bơi và áo tắm, rất dễ cảm.
Trình Mặc Phỉ chỉ có thể tiếp tục bước nhanh hơn về phía khách sạn, sợ Thẩm Ngung bị lạnh.
May mà khách sạn nằm ngay cạnh suối nước nóng, chẳng bao lâu đã đến nơi.
Phòng của họ ở tầng một, bên trong có suối nước nóng riêng, có thể tiếp tục ngâm sau khi quay về.
Nhưng Trình Mặc Phỉ đã chẳng còn tâm trạng để tiếp tục nữa.
Anh đặt Thẩm Ngung lên ghế sofa, gọi điện cho quầy lễ tân yêu cầu mang quần lót dùng một lần cùng quần áo mà họ đã thay ra trước đó đến.
Trong lúc chờ đợi, Thẩm Ngung tựa người trên sofa, mắt khép hờ, nửa tỉnh nửa mê.
Hai chân cậu duỗi lười biếng, áo choàng tắm vốn không dài lắm, nằm như vậy khiến đôi chân thon dài cân đối lộ ra, đầu gối hơi ửng hồng. May mà vẫn còn quần bơi che khuất một phần đùi.
Cơn ghen tuông trong lòng Trình Mặc Phỉ càng lúc càng dâng trào. Anh muốn thử dò hỏi thêm, nhưng nghĩ lại cảm thấy như tự chuốc khổ vào người.
Anh đâu có sở thích tự hành hạ bản thân.
Cân nhắc một hồi, Trình Mặc Phỉ quyết định hỏi về chuyện có liên quan đến mình, xem thử cơ hội của mình đến đâu.
Anh rót một cốc nước ấm, đưa cho Thẩm Ngung. Cậu mở mắt, lờ đờ nhận lấy, nhấp một ngụm.
Trình Mặc Phỉ tranh thủ cơ hội: \”Ai là người anh em thân nhất của em?\”
Thẩm Ngung chớp mắt, đầu óc xoay chuyển hơi chậm, nhưng vài giây sau vẫn đưa ra câu trả lời chính xác: \”Tường Tử.\”
Không có gì sai cả, từ trước đến nay, Thẩm Ngung chưa từng coi Trình Mặc Phỉ là anh em. Còn Tường Tử và cậu đã quen nhau nhiều năm như vậy, tình bạn giữa họ là sâu đậm nhất, đương nhiên sẽ là anh em thân thiết nhất.
Trình Mặc Phỉ: \”…\”
Đã không thắng được người ta trong chuyện tình cảm, ngay cả tình bạn bè cũng không so được luôn?
Trình Mặc Phỉ lần này thực sự muốn tức chết rồi.
May mà quầy lễ tân kịp thời gõ cửa, giúp anh chuyển dời sự chú ý. Nếu không, có lẽ anh sẽ bùng nổ ngay tại chỗ.
Nhận lấy quần áo từ nhân viên khách sạn, lúc Trình Mặc Phỉ quay trở lại, thấy được Thẩm Ngung vẫn đang cố chống lại cơn buồn ngủ.
\”Thay đồ rồi ngủ đi.\” Anh lấy quần lót dùng một lần và áo ra.
Nhưng Thẩm Ngung lại lẩm bẩm ngồi dậy, muốn đi tắm.


