Lần cuối cùng nghe Thẩm Ngung gọi mình là \”đàn anh\” là vào ngày khai giảng, Trình Mặc Phỉ cảm thấy quá xa cách nên đã trực tiếp bảo cậu đổi cách xưng hô.
Bây giờ bất ngờ nghe lại… cảm thấy cực kỳ thích.
Nhưng vì bộ phim kia, anh lại càng thấy khô miệng, khắp người vô cớ khó chịu. Vừa nhắm mắt lại, là thấy giọng \”đàn anh\” của Thẩm Ngung có chút khác biệt.
Trình Mặc Phỉ siết chặt thứ đang ôm trong lòng, bước nhanh ra khỏi phòng hoạt động, từ cổ trở lên như bị lửa thiêu đốt.
Đặc biệt là đôi tai… chắc chắn bị Thẩm Ngung nhìn thấy rồi.
Phía sau vang lên tiếng bước chân của Thẩm Ngung đuổi theo, kèm theo một tiếng cười nhẹ.
Trình Mặc Phỉ càng mím chặt môi hơn, chỉ ước gì tai mình mọc đầy lông như động vật, dù có đỏ bừng lên thế nào cũng không ai nhìn thấy.
May mà Thẩm Ngung không biết về bộ phim đó, chắc là chỉ nghĩ anh đang ngượng ngùng.
Thực tế thì đúng là vậy.
Mười chín tuổi dễ xấu hổ là chuyện bình thường, dù kiếp trước, lần đầu gặp cậu khi đã hơn hai mươi tuổi, Trình Mặc Phỉ vẫn hay đỏ mặt.
Thẩm Ngung cũng không nghĩ nhiều.
Bỗng nhiên, một ngón tay chìa ra, chọc vào eo người phía trước.
Trình Mặc Phỉ nhột, chỗ thịt mềm bên hông lại vô cùng nhạy cảm, bị chọc một cái lập tức co rụt lại như con tôm, vội vàng né xa.
Nhưng vẫn không thèm quay đầu.
Thẩm Ngung thấy thế lại chọc thêm cái nữa.
Bóng lưng kia giật lên, như đang hờn dỗi mà bước nhanh hơn.
Ngay sau đó, phía trước truyền đến giọng nói không có mấy uy hiếp:
\”Anh sắp giận rồi đấy.\”
Mắt Thẩm Ngung lập tức cong thành vầng trăng tròn.
Đáng yêu quá.
Cậu không chọc nữa, nhanh chóng chạy lên trước mặt, quay lại quan sát biểu cảm của Trình Mặc Phỉ, cười hỏi: \”Giận thật rồi à?\”
Trình Mặc Phỉ vội vàng né tránh ánh mắt, giơ thứ trong tay lên che đi gương mặt mình.
\”Vậy sau này không gọi là đàn anh nữa, được không?\” Thẩm Ngung quyết định nhượng bộ, dỗ dành anh.
Trình Mặc Phỉ: \”…\”
Trình Mặc Phỉ sắp tức đến đột quỵ mà không thể giải thích.
Muốn nghe Thẩm Ngung gọi \”đàn anh\”, nhưng lại không dám nghe.
Tự đào hố chôn mình.
Đáng lẽ anh không nên xem cái bộ phim chết tiệt đó, bây giờ cả đầu đều bị những suy nghĩ không trong sáng chiếm cứ, xoay cũng xoay không nổi.
— Không bao giờ xem nữa!
Nhưng anh cũng không muốn cứ lơ Thẩm Ngung mãi. Anh muốn nói chuyện với cậu hơn ai hết, nhưng lại sợ bị lộ tẩy. Sau một lúc lưỡng lự, cuối cùng anh mới khó chịu mở miệng:


