[Đm] Người Anh Em, Cậu Thơm Quá! – Chương 59: Suy nghĩ xấu xa – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 6 lượt xem
  • 6 tháng trước
// qc

[Đm] Người Anh Em, Cậu Thơm Quá! - Chương 59: Suy nghĩ xấu xa

Hôm qua làm xong rồi mà quên đăng, nay đăng bù ạ. Hôm nay và ngày mai không update nha

————

Ở bên kia, Thẩm Ngung chăm chú nghe giảng, hoàn toàn không lơ đãng.

Điện thoại của Trình Mặc Phỉ được cậu đặt bên cạnh quyển vở, úp mặt xuống, để lộ lớp ốp màu cam rực rỡ trong tầm mắt. Màu sắc ấy mang đến cho cậu một cảm giác an tâm, giống như Trình Mặc Phỉ đang ở bên cạnh, cùng cậu nghe giảng.

Chỉ tiếc rằng cậu và Trình Mặc Phỉ không cùng năm học, nếu không cậu đã có thể chọn môn tự chọn giống anh để học chung.

Còn về chiếc điện thoại của cậu đang nằm trong tay Trình Mặc Phỉ… Cậu không lo lắng lắm.

Ứng dụng hẹn hò vẫn luôn được giấu trong thư mục kín đáo nhất, Trình Mặc Phỉ chắc chắn không thể nhìn thấy . Mà kể cả có phát hiện ra thì cũng chẳng sao, biết đâu lại là một cơ hội tốt. Đôi khi, kế hoạch của con người chẳng bằng sự sắp đặt của số phận.

Cậu cũng nhớ đến bài đăng trên trang cá nhân mà mình cố tình đăng trước đó.

Sau khi Mạnh Ly giữ khoảng cách với cậu, cậu đã chỉnh bài viết đó thành chỉ mình có thể xem, chứ không xóa đi.

Dù sao thì bài đăng đó cũng là cảm xúc chân thực nhất của cậu lúc bấy giờ. Mà trang cá nhân chẳng phải là để lưu giữ những điều như thế sao? Sau này, nếu cậu theo đuổi được Trình Mặc Phỉ, quay đầu nhìn lại những ngày tháng ấy hẳn sẽ rất thú vị.

Còn nếu Trình Mặc Phỉ nhìn thấy… biết đâu lại là một cơ hội tốt khác.

Vốn dĩ, cậu rất vụng về trong chuyện tình cảm. Sống đến hai kiếp rồi cũng chẳng khá hơn là bao. Có lẽ đây là một điểm yếu bẩm sinh của Thẩm Ngung. Cậu vẫn luôn bị động chờ cơ hội tự đến với mình.

Cậu chỉ có thể đảm bảo rằng, nếu kiếp này cậu ở bên Trình Mặc Phỉ, cậu sẽ không vì những lý do vớ vẩn như kiếp trước mà chia tay rồi lại quay về nữa.

Còn chuyện theo đuổi Trình Mặc Phỉ… dù có sống thêm mấy kiếp nữa, cậu vẫn sẽ cẩn trọng như vậy. Không phải vì nhút nhát, mà chỉ đơn giản là vì quá quan tâm, sợ rằng chỉ cần một chút sai lầm, cậu sẽ bỏ lỡ anh mãi mãi.

Kiếp trước, cậu đã sống quá mệt mỏi, luôn nghĩ ngợi đủ điều. Kiếp này, cậu chỉ muốn mọi thứ đơn giản hơn, làm việc mình thích, yêu người mình yêu, tận hưởng cuộc sống mình mong muốn, kiên định với niềm tin của mình. Chỉ vậy thôi.

Trình Mặc Phỉ không tiếp tục xem điện thoại của Thẩm Ngung nữa. Anh tắt màn hình, gục đầu xuống bàn.

Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà thấy vậy, nhỏ giọng hỏi han: \”Sao thế? Không khỏe à?\”

\”Không sao, thấy hơi buồn ngủ.\” Giọng Trình Mặc Phỉ trầm thấp, vẫn vùi đầu trong khuỷu tay.

Dù sao đây cũng là một môn học nhàm chán, lại còn vào tiết một, tiết hai buổi chiều. Có không ít sinh viên lơ là, chỉ cần không ảnh hưởng đến lớp thì thầy cô cũng không quá khắt khe. Thấy anh không có gì nghiêm trọng, hai người bạn cũng không hỏi thêm.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.