ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni
Dạo gần đây, công ty râm ran mấy tin đồn động trời: nào là sếp lớn dính líu đến tội phạm kinh tế, nào là ăn chặn tiền công quỹ, lập công ty riêng dưới danh nghĩa công ty con, rồi lợi dụng chức quyền để tuồn thông tin dự án, thậm chí có người còn xài hợp đồng \”âm dương\” để tẩu tán tài sản công ty.
May cho công ty là vị quản lý mới của phòng tài chính đã thu thập đủ bằng chứng, nộp thẳng lên bàn chủ tịch.
Sở Cứu chẳng buồn dây dưa, chuẩn bị gom hết hồ sơ chuyển cho cơ quan chức năng, quyết định để pháp luật xử lý cho sạch sẽ. Xem ra, tập đoàn Sở thị sắp có một cuộc thanh tẩy toàn diện.
Bên pháp chế thì bận như chong chóng mà vẫn kín như bưng, khiến tin đồn cứ nửa thật nửa giả.
Cuối năm rồi mà đột nhiên tuôn ra nhiều phốt động trời như vậy, khiến không ít nhân viên bát quái trong công ty.
Do sự việc lan rộng, dính líu tới cả đám quản lý cấp trung, mà ai cũng biết phong cách của Sở Cứu: công là công, tội là tội, thưởng phạt phân minh. Cả công ty như kiến bò chảo nóng, ai cũng thấp thỏm.
Thế nhưng, Úc Nam chẳng có tâm trí hóng hớt, vì cậu lại bị quản lý khách sạn tổ chức tiệc cuối năm bám riết không tha.
Điện thoại vừa bắt máy, bên kia đã xổ một tràng cà khịa: \”Ôi chao, thư ký Úc, nhân viên khách sạn chúng tôi bận muốn thở không nổi, đâu có rảnh mà ngồi văn phòng uống trà, vắt chân lên bàn rồi sửa kế hoạch liên tục như bên cậu.\”
Úc Nam nhạy bén nhận ra điều gì đó, chắc là mình làm lộ việc gì rồi. Cộng thêm lần trước cậu làm ầm lên khiến vị quản lý này bị Sở Cứu mắng cho tơi tả, giờ người ta càng có cớ bắt nạt mình cho bõ tức.
Mà trong tình huống này, càng cãi lý thì đối phương càng hăng máu. Úc Nam dứt khoát im lặng, thong thả xoay xoay cây bút, dựa lưng vào ghế, chân vắt chéo, mắt lật trắng dã như bánh tráng nướng, nhưng giọng điệu thì lại vô cùng lễ phép:
\”Dạ dạ dạ, vâng vâng vâng, đúng đúng đúng, anh vất vả rồi ạ.\”
Quản lý khách sạn giảng đạo đến khô cả họng, Úc Nam nghe mà tai cũng muốn chai luôn.
Cậu chờ đối phương nói xong mới nhàn nhạt hỏi: \”Rốt cuộc là có chuyện gì? Cần tôi làm gì thì cứ phân phó.\”
Thêm một màn tổng kết nỗi đau nữa, cuối cùng quản lý mới chịu tiết lộ nguyên nhân.
Thật ra chẳng phải chuyện lớn, nhưng xử lý thì hơi rườm rà: Sở Cứu yêu cầu cắt tiết mục văn nghệ của phòng thư ký, trong khi khách sạn chưa nhận được phương án thay thế nên vẫn chuẩn bị theo kế hoạch cũ.
\”Thư ký Úc, các cậu nói bỏ là bỏ, bên tôi rối hết cả lên! Lời dẫn chương trình phải sửa, ánh sáng phải chỉnh, âm thanh cũng phải điều phối lại. Cả quy trình tiệc cuối năm đã lên xong, thậm chí thứ tự quay xổ số cũng cố định hết rồi! Bây giờ các cậu bảo cắt tiết mục? Tiết mục của bên cậu nằm chính giữa, dư ra bốn phút lơ lửng, chẳng lẽ tôi phải lên múa lửa cho đủ thời gian chắc? Thư ký Úc, làm ơn đừng coi thời gian của chúng tôi như không khí được không?\”