[Đm] Một Đời Tương Kính – Lưu Thuỷ Thuỷ – Chương 9: Tiểu yêu tinh! (H) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đm] Một Đời Tương Kính – Lưu Thuỷ Thuỷ - Chương 9: Tiểu yêu tinh! (H)

Việc Đức Thịnh mua quần áo và trâm cho tức phụ nhanh chóng lan truyền khắp thôn. Một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng bao lâu sau, có không ít nữ nhân trong thôn kéo nhau đến trước sân nhà Đức Thịnh để nhìn cho rõ.

Ứng Liên mặc chiếc váy hồng phấn, cài trâm gỗ, đang đứng trong sân cho gà ăn. Vừa thấy có nhiều người vây quanh nhìn mình, y lập tức hoảng hốt, lén vào nhà trốn mất.

Nương của Đức Thịnh cũng nghe phong thanh chuyện này. Nữ nhân trong thôn kẻ thì trầm trồ, kẻ thì chua ngoa:

– Nương Đức Thịnh à, con trai bà đối xử với con dâu thật tốt ghê!

Bà chẳng lẽ còn không nghe ra ý tứ trong lời nói của bọn họ sao?

Ứng Liên ngoan ngoãn hiểu chuyện, trong lòng bà thật sự vui mừng. Giờ trong thôn có không ít người hối hận vì trước kia xem thường Đức Thịnh, bây giờ coi như mất mặt rồi. Chỉ là, đã hơn nửa năm rồi mà bụng của Ứng Liên vẫn chưa có động tĩnh gì.

Cũng vì vậy mà trong nhà khác, nhiều nữ nhân bắt đầu oán trách tướng công mình:

– Nhìn xem người ta kìa! Đức Thịnh mua hết thứ này đến thứ khác cho tức phụ, ngươi thì còn chẳng bằng một người tàn tật nữa!

Ngoài kia bàn tán thế nào, chỉ cần không quá đáng, Đức Thịnh cũng chẳng để trong lòng. Hắn chỉ muốn ôm tức phụ mình, trải qua những ngày tháng bình yên. Thời tiết ngày càng lạnh hơn, mỗi đêm, tiểu tức phụ đều rửa mặt sạch sẽ, chui vào trong chăn ủ ấm cho hắn.

Vừa lên giường, Đức Thịnh liền cảm nhận được hơi ấm mềm mại của y, y như một lò lửa nhỏ vậy. Ứng Liên lập tức nhào vào lòng hắn, dụi dụi vào ngực như làm nũng, chăn đệm cũng trở nên ấm áp, hai người ngủ vào đông như vậy mới không bị lạnh cóng.

Mấy ngày trước, nghe bà nội Nhị Oa kể chuyện cũ, trong lòng Ứng Liên đau lòng không thôi. Đêm ấy, y không kìm được, nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của Đức Thịnh.

Đức Thịnh vẫn đang vòng tay ôm y, cảm nhận được động tác của Ứng Liên, liền cúi đầu hỏi:

– Sao thế?

Ứng Liên thổi hơi nóng, nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay của hắn:

– Để em xoa bóp cho tướng công.

Đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua bàn tay hắn, thi thoảng lại thổi hơi ấm lên đó. Tay phải của Đức Thịnh bị xoa bóp đến mức đỏ bừng.  Đến mùa đông, bàn tay ấy càng đau nhức hơn, lạnh là nhức nhối, mà Ứng Liên cứ liên tục ủ ấm cho hắn, khiến lòng hắn cũng theo đó mà nóng lên.

– Rồi sẽ khỏi thôi.

Ứng Liên vừa xoa nắn, vừa kiên định nhìn hắn nói. Đức Thịnh há miệng muốn đáp, nhưng không thốt nên lời.

Ứng Liên lại nhẹ giọng bảo:

– Dù không khỏi cũng không sao, em sẽ giúp tướng công làm việc.

Người này là bảo bối trong lòng hắn. Đức Thịnh bất ngờ siết chặt lấy y, hận không thể hòa y vào máu thịt của mình.

Hắn đã chịu đủ những ánh mắt khinh bỉ của người đời. Nếu không phải nương hắn một mực ép buộc, hắn vốn không định thành thân.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.