Editor: Quyên Cát
Lưu ý: Cp phụ là hỗ công và không có cảnh H
___
Khổng Kham và Tưởng Đức Thừa, thân nhau đến độ từ nhỏ đã mặc chung một cái quần mà lớn lên.
Phụ thân của hai người từng là bạn thân cùng trường, nên con cái tất nhiên cũng có quan hệ tốt với nhau. Lúc Khổng Kham chơi bùn ở phủ Quốc công, thì Tưởng Đức Thừa đang đọc sách ở Tưởng phủ. Làm thế nào hai đứa trẻ có thể chơi với nhau, vẫn luôn là một bí ẩn khó giải đáp.
Lần đầu tiên Khổng Kham gặp Tưởng Đức Thừa, cậu cảm thấy đó là một đứa trẻ chất phác, không thích nói chuyện, cũng không thích chơi với những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng lại luôn muốn dính chặt với mình. Tưởng Đức Thừa lớn hơn cậu một tuổi, nhưng lúc đó Khổng Kham lại cao hơn một chút, mà khi Tưởng Đức Thừa còn nhỏ lại rất thẹn thùng dễ ngại, thế là Khổng Kham liền trở thành anh trai.
Tưởng Đức Thừa gọi cậu một tiếng ca ca, cậu có thể vui đến mức bay lên trời, cảm thấy đứa \”em trai\” này thật đáng yêu, nên dẫn cậu ta leo lên mái nhà lật ngói, đi tiểu vào bùn, làm đủ mấy trò nghịch ngợm phá phách. Tưởng Đức Thừa đứng bên cạnh nhìn, trong túi tay áo nhỏ luôn có vài chiếc khăn tay và mứt hoa quả gói trong giấy dầu, tất cả đều dành cho Khổng Kham.
Hai nhà từ trước đến nay vốn thân thiết, nên hai đứa trẻ cũng lớn lên bên nhau như vậy.
Năm sáu tuổi, Khổng Kham có thêm một tiểu nương dung mạo xinh đẹp, trông như Bồ Tát, trong khi đó mẫu thân cậu khóc thầm suốt đêm, vì vậy cậu cực kỳ ghét vị tiểu nương đó, mỗi lần gặp mặt mày đều xụ xuống, bởi vậy mà thường bị Khổng Quốc công quở trách.
Hai người cùng học một trường tư thục, cậu thường buồn bã không vui, Tưởng Đức Thừa đưa mứt hoa quả cho cậu, cậu cũng không vui lên được, luôn cau mày nhíu mắt.
Tạ Ải Ngọc cũng quen biết với hai người vào lúc đó, ba người chơi với nhau, thường nghe cậu lầm bà lầm bầm mắng chửi tiểu nương trong nhà.
Tiểu nương họ Lý, tên Trường Ý, ở trong nhà rất được sủng ái. Nhân sự sủng ái này, những hạ nhân trong viện của cô ta cũng dần dần không có phép tắc, thường nói xấu Quốc công phu nhân sau lưng. Nhưng số bọn họ cũng xui xẻo, những lời này đều bị Khổng Kham nghe hết vào tai, ngay ngày hôm đó cậu liền dẫn gia đinh đá văng cửa lớn của Lý tiểu nương, bắt mấy hạ nhân đó, cho bọn họ một trận đòn nhừ tử.
Lý tiểu nương trên mặt cười làm lành, nhưng ban đêm lại thì thầm bên gối, khóc lóc kể lể với Khổng Quốc công, thậm chí còn nói Khổng Kham thành kẻ xấu xa.
Khổng Kham bị phạt, càng thêm căm ghét vị tiểu nương này.
Cậu quỳ trong từ đường, đang làu bàu với bài vị của liệt tổ liệt tông, phía sau vang lên tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại đã hỏi: \”Là Dục Sơn phải không?\”
Tưởng Đức Thừa kéo một chiếc bồ đoàn, ngồi bên cạnh cậu, đưa cho cậu một gói giấy dầu, mím môi nói: \”Chưa ăn cơm phải không? Các cửa hàng trên phố đều đóng cửa rồi, ta chỉ mua được ít bánh ngọt, ngươi ăn lót bụng đi.\”