[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh – Nghịch Thế (Phần 1) – Chương 10: Câu dẫn lớp trưởng cao lãnh (10) – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đm/Hoàn] Xuyên Nhanh Nâng Cấp Hệ Thống Trà Xanh – Nghịch Thế (Phần 1) - Chương 10: Câu dẫn lớp trưởng cao lãnh (10)

Editor: Uyên

Những lời này của Lê Tử Ngôn khiến cả sân thể dục trong nháy mắt yên lặng, giọng nói của cậu không nhỏ mà còn rất rõ ràng. Cả người đứng thẳng như cây tùng bách, nhưng cảm nhận từ đuôi mắt đỏ bừng và âm cuối run rẩy thấy được cậu không hề bình tĩnh, dường như đã phải chịu đựng rất nhiều oan ức khiến người ta xót xa.

Mấy nam sinh đối diện sửng sốt không biết nên nói gì, ánh mắt nhìn Lê Tử Ngôn đều mang theo khiếp sợ.

Hít sâu một hơi, Lê Tử Ngôn xoay người nắm lấy cổ tay Hàn Thạc, nhẹ nhàng kéo hai cái, sau đó giương mắt thấp giọng nói.

\”Chúng ta trở về đi, tớ muốn trở về lớp đọc sách.\”

\”Ừm.\”

Trong lòng Hàn Thạc hiện tại đừng nói là không thoải mái, nhìn vành mắt đỏ hồng cùng đôi môi tái nhợt của Lê Tử Ngôn, hắn vừa đau lòng vừa giận dữ, ôm bả vai Lê Tử Ngôn quay về, còn không quên quay đầu hung hăng trừng mấy nam sinh kia.

Vẻ mặt tàn nhẫn cùng ánh mắt cảnh cáo khiến trong lòng Giang Thần run lên, nhưng trong lòng hắn vẫn còn chấn động trước những lời vừa rồi của Lê Tử Ngôn.

Mấy nam sinh khác trong ký túc xá nhìn đám người Giang Thần, sắc mặt cũng không tốt nổi. Vừa rồi vì lời nói của Lê Tử Ngôn mà khiếp sợ không chỉ có Giang Thần mà còn có cả bọn họ, hơn nữa hiện tại bọn họ đã chấp nhận Lê Tử Ngôn là người của mình, lúc này ngược lại rất bảo vệ con nhỏ.

\”Dám tới đây tìm chết, các anh cũng không xong đâu.\”

Các bạn cùng lớp của Lê Tử Ngôn ở bên cạnh nhìn vào sân thể dục. Ánh mắt của những người còn lại đều mang theo vài phần chán ghét cùng kim tởm, bọn họ vốn định trở về lớp học nhìn Lê Tử Ngôn, nhưng người trong sân lại quá nhiều, không để cho bọn họ thoải mái quay về hóng hớt.

Thử nghĩ xem, Lê Tử Ngôn là một nam sinh có lòng tự trọng rất cao, cậu cần thời gian tự mình bình tĩnh lại, nếu có nhiều người thì cậu ấy sẽ càng khó chịu hơn.

Bạn cùng phòng một đường hộ tống Lê Tử Ngôn trở lại lớp học, bọn họ đều là nam sinh ngay thẳng, trong đó một hai người còn là nam thẳng, căn bản không biết nên an ủi người khác, càng không biết làm cách nào an ủi Lê Tử Ngôn trong tình huống này.

Chỉ có thể khó xử nhìn Lê Tử Ngôn nở nụ cười xin lỗi với bọn họ, nhẹ nhàng lên tiếng.

\”Hôm nay…hôm nay cảm ơn các cậu, thật sự rất xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho các cậu rồi, còn làm cho các cậu mất mặt với tớ….\”

Cậu khoanh tay cắn chặt môi ngồi trên ghế, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng, tuy vẫn đang mỉm cười, nhưng nụ cười này lại khiến người ta đau lòng không thôi.

\”Tớ…tớ biết mọi người chỉ trích tớ rất nhiều, cũng biết các cậu thật ra cũng không thích tớ, ừm, rất cảm ơn các cậu đã bao dung tớ trong khoảng thời gian này.\”

Lê Tử Ngôn run rẩy nói từng chữ, hoàn toàn không giống người vừa rồi mạnh mẽ phản kháng. Ngược lại giống như một con thỏ nhỏ chịu nhiều ủy khuất, Hàn Thạc nhìn cậu mà trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại, muốn ôm nam sinh gầy yếu trước mặt vào lòng, nghe Lê Tử Ngôn nói lông mày hắn liền nhíu lại, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.