Dạo gần đây tâm trạng Quý Thuần Tiêu rất tốt, làm lành với vợ xong hắn cảm giác toàn bộ thế giới đều trở nên lung linh tuyệt vời, thậm chí dù vò đầu bứt tai không giải nổi bài toán hắn cũng có thể tấm tắc khen người ra đề có lối đi rất độc đáo.
Đương nhiên Quý Thuần Tiêu chỉ còn một thứ duy nhất không vừa mắt, đó chính là Tống Minh. Hắn biết Trần Tự không thể có ý gì với Tống Minh nhưng cứ nghĩ tới việc vợ mình có ấn tượng rất tốt với tên này, lòng Quý Thuần Tiêu lại không nhịn được lên men.
Tiểu Quý ghen nhưng Tiểu Quý không nói.
Tiểu Quý chỉ lặng lẽ tuyên bố chủ quyền trước mặt Tống Minh bằng vài cử chỉ nhỏ thân mật như kéo tay hay sờ tóc vợ mà thôi. Hoặc Tiểu Quý sẽ nhân lúc Trần Tự không ở đó mà lạnh lùng chỉ Trần Tự cho Tống Minh xem.
\”Thấy không, tránh xa một chút, vợ tôi đấy.\”
Tống Minh mỉm cười đầy phong độ, không thèm chấp thằng nhóc con ngây thơ.
Nhưng Quý Thuần Tiêu vừa quay người đã phát hiện vợ đang đứng sau lưng nhìn mình. Cậu Quý lập tức cúi đầu nhận sai, \”Anh không làm gì cậu ta đâu, anh chỉ thuận miệng nói mấy…\”
Nhưng lực chú ý của Trần Tự lại dồn vào một chuyện khác.
Cậu hỏi: \”Quý Thuần Tiêu, anh gọi em là gì của anh cơ?\”
\”…Có gì đâu.\”
\”Ồ, ra là em nghe nhầm sao? Anh vừa mới nói là, vợ à?\”
Cậu Quý lại bắt đầu đỏ mặt.
Mặc dù trong đầu trong lòng lẫn trong nhật ký Quý Thuần Tiêu đều luôn miệng gọi vợ, nhưng thực ra hắn chưa từng nói như vậy trước mặt Trần Tự, cái miệng đẹp đẽ chỉ để làm cảnh mà thôi. Cậu Quý còn lâu mới thú thật lí do là vì Trần Tự không gọi mình là chồng nhé.
\”Khụ… Vợ gì cơ, làm gì có chuyện.\”
Quý Thuần Tiêu ôm lấy vai Trần Tự, hắn xoa gương mặt cậu, gượng gạo đánh trống lảng.
\”Hôm nay thứ sáu, buổi chiều tan học về nhà anh, anh nấu cơm cho em ăn nhé.\”
Trần Tự dường như thật sự bị đánh lạc hướng, cậu cười gật đầu.
\”Được, em muốn ăn sườn xào chua ngọt.\”
\”Ok luôn, mấy bữa trước anh vừa học cùng đầu bếp Lý rồi, chắc chắn em sẽ thích.\”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về ký túc xá, đến trước cửa phòng mình, Trần Tự nheo mắt cười rộ, cậu đẩy cửa rồi nghiêng người nhìn Quý Thuần Tiêu.
\”À phải rồi, cảm ơn ông xã nha.\”
Lời vừa dứt, cánh cửa cũng thoăn thoắt đóng lại.
Còn lại Quý Thuần Tiêu ngẩn ngơ ở hành lang mất mấy giây, sau đó kịp thời phản ứng lại, đưa tay đẩy cửa phòng. Trần Tự nhẹ dạ, không nỡ lòng nào khóa cửa nhốt hắn ở ngoài, chưa đầy hai phút đã mở cửa ra. Sau đó cậu bị con sói đói mình tự dẫn vào phòng dạy dỗ một phen.
Giường chiếu gọn gàng ngăn nắp ban sáng trở nên lộn xộn, cánh môi hồng nhuận mọng nước hơi hé mở, hơi thở có phần gấp gáp. Quý Thuần Tiêu kiềm lại khao khát hôn vợ một lần nữa, hắn nhéo má vợ mình: \”… Em gọi lại lần nữa đi.\”