Chương 91. Ôm chặt lấy Chiêu Linh.
Chiêu Linh đứng dưới chân núi, phóng tầm mắt tới dãy núi Tử Đồng. Đã qua mùa hoa nở, nhưng vẫn có thể thấy sắc đỏ hồng chen giữa lá cành xanh xanh, không biết giữa mùa hoa nở sẽ còn đồ sộ đến mức nào.
Lần trước khi đứng nhìn núi Tử Đồng cũng đã là qua mùa hoa nở, gió núi cũng hung hăng như thế này.
Khi ấy, Chiêu Linh đứng trên tường thành Mạnh Dương, gió Bắc hất qua mặt mày y, thổi dây buộc tóc và áo bào bay lên phần phật.
Đất trời thay đổi, Mạnh Dương thành đã từng đứng sững giữa rừng núi hùng vĩ cũng ầm ầm sụp đỏ, năm tháng dài đằng đẵng đã che lấp đi phế tích còn sót lại, không còn tung tích.
Hôm nay, Chiêu Linh đi tới chân núi Tử Đồng, lại phát hiện trừ cánh đồng chuồn quen thuộc năm ấy, tất thảy đều đã trở nên xa lạ. Thời gian khiến con sông đổi dòng, rừng rậm biến mất, núi rừng bế tắc nơi đây đã biến thành đường cái hiện đại, dẫn mảnh đất hẻo lánh này đi thẳng về thành trấn phồn hoa.
Chiêu Linh ngồi một lúc rồi khởi động xe, y đi theo đường chính vào con đường núi gồ ghề, muốn lái xe lên núi.
Đường núi xoay quanh hướng lên trên, trên sườn núi có rất nhiều khúc quanh, bởi an toàn, tốc độ xe của Chiêu Linh rất chậm, người tham gia giao thông chưa quen thuộc với địa hình sẽ dễ phát sinh sự cố khi chuyển hướng.
Trong lúc vô cùng, phía trước xuất hiện một ngã ba. Một bên ngã ba là đường xi măng, trên đường có biển báo dẫn về chùa miếu; một bên khác là đường đất, không có bất cứ biển báo giao thông nào.
Dường như con đường đất này vừa mới được khai phá, đến một nhánh cỏ dại cũng chẳng có.
Chiêu Linh lái vào đường đất, không bao lâu sau đã thấy một mảnh đất bằng phẳng, trên đó có hai cái lều, cờ đội của đội khảo cổ phấp phới trong gió.
Đường hẻm đầy hoa đồng chuồn, con đường núi kéo dài tới kênh rạch bên sườn núi, ngay cả hoa của khu vực này cũng khác hẳn những nơi khác.
Chiêu Linh không tới gần trụ sở khảo cổ, dừng xe bên đường rừng rậm.
Sau khi xe dừng hẳn, y đeo ba lô lên lưng, mang camera xuống xe, quần áo hệt như một du khách.
Y đúng là một du khách trở lại chốn cũ sau hai ngàn năm.
Chiêu Linh đi từ trong xe ra, nhìn bốn phía xung quanh rồi tìm một mảnh đất thích hợp để chụp ảnh nhìn từ trên núi cao xuống. Y muốn chụp lại thôn xóm, đồng ruộng dưới chân núi, còn muốn quay lại cả cánh đồng hoa chuồn rậm rạp dưới sườn núi.
Gió thu hiu quạnh, thân thể thon dài của Chiêu Linh đứng trong gió. Y nghe âm thanh của núi rừng, trong phút chốc tựa như đã quay về thời cổ đại, triền miên lưu luyến, từ tiếng gió đến âm rừng cũng khiến y nhớ nhung.
Khi đạp lên cỏ dại và hoa dại trên sườn núi, Chiêu Linh chẳng muốn mở mắt ra. Đường dưới chân càng đi càng lạ, y mới nhận ra rằng mình đang đi lên.
Hoa đồng chuồn quệt qua vạt áo, gió thu thổi qua mặt mày, Chiêu Linh thư thái nhắm mắt lại, cuối cùng khi mở mắt ra, y đột nhiên phát hiện trên sườn núi còn có một người đàn ông trẻ tuổI đang đứng hút thuốc.