Trì Nghiêu dùng thiết bị đầu cuối quẹt qua cảm biến, nhưng cửa phòng ngủ không mở, trước mắt bật ra một bàn phím ảo.
Cửa phòng này còn khóa mật mã?
Giấu thứ gì không thể cho ai biết à?
Trì Nghiêu lục lọi hồ sơ cá nhân của Cảnh Hi trong thiết bị đầu cuối, nhập ngày sinh của cậu.
【Sai mật khẩu.】
Anh không tin, nhập \”123456\”, \”888888\”, đều sai.
Trì Nghiêu: \”…\”
Loại khóa này trông có vẻ an toàn, nhưng thực ra chỉ cần khoảng mười phút là có thể phá được.
Nhưng mà, quá phiền phức.
Trì Nghiêu quyết định từ bỏ, nhìn quanh một lượt, rồi đi về phía thư phòng.
Những thứ ở đó anh thấy thú vị hơn.
Bố cục căn nhà này giống như chủ nhân của nó, các đường nét cứng nhắc, cực kỳ đơn giản, không có chút trang trí nào cầu kỳ.
Ngoài sự đơn điệu thì vẫn là đơn điệu, không có một chút sở thích sống nào, như một căn nhà mẫu bị mắc kẹt bán không được trong nhiều năm.
Trì Nghiêu nhanh chóng quét qua giá sách đầy ắp sách, nhìn thấy mấy tập tài liệu trên bàn làm việc qua khóe mắt.
Trên cùng là một số đề án xây dựng nội bộ quân đoàn thông thường, anh lật qua hai trang rồi lại ném trở lại.
Lật đến giờ ăn tối, chẳng tìm được thứ gì hữu dụng, nhưng anh lại phát hiện một thứ thú vị trong thiết bị đầu cuối.
Màn hình ảo phóng to trên bàn làm việc, trên đó hiển thị một danh sách, là sơ đồ quan hệ của các nhân vật chủ chốt trong quân đội.
Trì Nghiêu quét qua hàng loạt cái tên chen chúc nhau, chú ý đến vài cái tên quen thuộc.
\”Trần Băng Phong?\”
Anh chạm nhẹ ngón tay, mở hồ sơ chi tiết của người này—
Nửa đêm, phó quan Giang Phong gửi liên lạc tới.
\”Thưa ngài, quân bị đã kiểm tra xong, báo cáo liên quan đã được gửi đến thiết bị đầu cuối của ngài.\”
Trì Nghiêu nhìn danh sách đến phát đau đầu, bực bội đáp: \”Ừ, còn gì nữa không?\”
Giang Phong ngẩn ra, bị thái độ của anh làm cho ngớ người.
Có phải ngài ấy quá mệt không?
\”Tôi báo cáo hành trình ngày mai.\” Giang Phong lật sổ nhỏ, \”Sáng mai 8 giờ rưỡi tới quân bộ báo cáo, tôi sẽ đón ngài lúc 8 giờ đúng, 2 giờ chiều họp tuần, 7 giờ tối gặp lão gia Cảnh, quà tôi đã chuẩn bị xong rồi, 10 giờ tối họp video với quân đoàn nội bộ—\”
Trì Nghiêu nghe đến cau mày, giơ tay ngắt lời: \”Lịch trình này có phải kín quá không?\”
Giang Phong vô tội nhìn anh: \”Nhưng đây là ngày ngài nhàn rỗi nhất.\”
Trì Nghiêu: \”…\”
Cậu có hiểu nhầm gì về nhàn rỗi không đấy?
Sự nghiệp của kẻ thù không đội trời chung, anh căn bản không cần lo lắng, nói đúng hơn là càng làm loạn càng hợp ý anh.