Chương 6: 🍩
Người đàn ông khẽ cười, đưa tay nhẹ nhàng mân mê vành tai cậu.
\”Suỵt, vị hôn phu của em đang họp ngay phòng bên cạnh đấy. Em cũng không muốn để hắn phát hiện, đúng không?\”
Cơ thể Phong Dao lập tức cứng đờ trong thoáng chốc.
Sang Liệt chăm chú ngắm nhìn biểu cảm rụt rè, dè chừng của cậu, cảm xúc trong mắt hắn mờ mịt, khó đoán.
Hắn cắn lên tuyến thể sau gáy Phong Dao, khiến trán cậu đổ đầy mồ hôi lạnh vì đau đớn.
\”Đau…\” Giọng cậu yếu ớt đến mức như muốn khóc, đôi mắt phủ một tầng hơi nước mờ ảo.
Ánh mắt Sang Liệt đột nhiên tối sầm lại.
Phong Dao nghiêng người khó nhọc nhìn sắc mặt hắn, còn tưởng người đàn ông đã mềm lòng, chuẩn bị buông tha mình.
Nhưng một cơn đau nhói sắc bén xuyên qua da thịt, vừa hé miệng định kêu thì đã bị một bàn tay rộng lớn bịt lấy.
Đau đớn khiến toàn thân Phong Dao căng cứng, cả người như một con thiên nga giãy chết.
Sang Liệt lau đi vệt máu bên tuyến thể mà chính mình cắn ra, giọng trầm khàn và hiểm độc:
\”Đau là đúng rồi. Sau này em kết hôn với Thời Lạc Quân, khi hắn thật sự đánh dấu em thì còn đau hơn thế này nữa.\”
Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của Phong Dao lên, hôn đi giọt lệ đọng trên lông mi cậu.
\”Tôi đang giúp em làm quen dần thôi.\”
Tim Phong Dao đập dồn dập.
Chỉ cách một bức tường, vị hôn phu trên danh nghĩa của cậu vẫn đang họp. Vậy mà lúc này, người cậu từng nuôi dưỡng lại đang cắn rách tuyến thể của cậu ngay tại đây.
Cảm giác cấm kỵ như một cơn sóng dữ, cuốn trào từng dây thần kinh, khiến Phong Dao gần như không thể hít thở.
Kích thích quá mức rồi.
Phong Dao đứng lên, nhìn chiếc hộp giữ nhiệt nằm dưới đất, lau nước mắt rồi xách nó lên.
\”Sao anh lại ở đây?\”
Sang Liệt nhìn Phong Dao ôm hộp canh, ánh mắt cậu vừa dè chừng vừa cảnh giác, khiến trong lòng hắn đột nhiên dâng lên bực bội.
\”Dĩ nhiên là có việc công.\”
Người đàn ông bước tới, bóng dáng cao lớn đổ xuống người cậu.
\”Sao? Em sợ tôi đến đây là vì em à?\”
Phong Dao không trả lời, chỉ siết chặt lấy hộp canh trong tay.
Sang Liệt không bỏ lỡ động tác nhỏ ấy.
\”Em để tâm hắn ta ghê nhỉ.\”
Trong lòng Phong Dao lật trắng mắt.
Để tâm cái con khỉ.
Canh này không phải cậu nấu, hộp giữ nhiệt cũng chẳng phải cậu mua. Thậm chí ngay cả xe đưa cậu tới cũng là của nhà họ Thời.
Cậu nhiều lắm chỉ là shipper thôi.
Nhưng sự im lặng ấy, trong mắt Sang Liệt lại chẳng khác gì một kiểu thừa nhận.


