Chương 53: 🍓
Thập Lý Dục đã dùng hành động thực tế để chứng minh mình có khiến Phong Dao hài lòng hay không.
\”Ngoan lắm.\”
【Giá trị cấm kỵ phản diện 70, tiến độ nhiệm vụ 98%】
Lúc Phong Dao tỉnh lại, Thập Lý Dục đang nghỉ ngơi.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Thập Lý Dục ngủ.
Ngũ quan góc cạnh cùng sống mũi cao khiến hắn dù đang ngủ vẫn toát lên vẻ xa cách lạnh lùng. Nhưng chính vì nhắm mắt lại, gương mặt tuấn tú ấy lại khiến người ta muốn tới gần, muốn sa vào.
Chỉ là… rốt cuộc cậu ngủ từ bao giờ?
Phong Dao đâu có mất linh lực, người mất linh lực là hắn chứ đâu phải cậu!
Vậy mà lại ngủ như heo ấy.
Cậu giơ tay sờ mặt Thập Lý Dục, rồi vén chăn dậy, cẩn thận đắp lại cho hắn, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, nơi Phong Dao không thấy được, Thập Lý Dục đang mở mắt nhìn bóng lưng cậu, trong đôi mắt kia hoàn toàn không hề có chút buồn ngủ nào.
Đứng trên tế đàn, sắc mặt Phong Dao có phần lạnh lùng, giọng nói cũng mang theo băng sương:
\”Còn chưa chịu ra à? Phải để ta mời mới chịu ló đầu ra hả? Giờ biết làm rùa rụt cổ rồi sao?\”
Một tiếng cười khẽ vang lên, Lăng Tiêu mặc trường bào đen từ từ bước ra trước mặt cậu: \”Ngươi vẫn nói chuyện thú vị như thế.\”
Phong Dao lùi về sau nửa bước, chế nhạo đáp trả: \”Sao bì kịp ngươi, đánh không lại là thích chơi bẩn, thật sự thú vị hơn ta nhiều.\”
\”Tu vi của Thập Lý Dục dù nhìn khắp tam giới cũng chẳng có ai địch nổi, nếu không phong ấn hắn, ta làm sao có thể đứng đây tìm ngươi?\”
Phong Dao chậm rãi khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy dò xét: \”Thế nên đây là cách ngươi lấy oán trả ơn, ép ta phải tự mình tới gặp ngươi sao?\”
Nụ cười trong mắt Lăng Tiêu dần biến mất: \”Nếu không làm vậy, ta sẽ chẳng còn cơ hội nào.\”
Phong Dao lắc đầu: \”Lăng Tiêu, ngươi nhầm rồi.\”
Cậu nhìn thẳng vào mắt y, từng chữ một rõ ràng lạnh lẽo:
\”Cho dù ngươi làm gì, ngươi cũng chẳng có cơ hội. Từ đầu đến cuối, ta chưa từng có chút thiện cảm nào với ngươi. Việc tiếp cận chỉ là vì mục đích.\”
\”Ta từng nghĩ chúng ta có thể là cộng sự tốt, nhưng xem ra ngươi không thông minh như ta tưởng.\”
Nét cười trên mặt Lăng Tiêu đã hoàn toàn biến mất, giữa hai người giữ một khoảng cách, cứ thế nhìn nhau từ xa.
\”Ta biết chứ.\”
Sao y lại không biết? Ngay từ đầu, trong đôi mắt hổ phách ấy chưa từng chứa đựng bóng hình y.
Nhưng y vĩnh viễn không quên được cảnh tượng hôm đó—khi chính tay y chặt đầu kẻ thù rồi rời khỏi hầu phủ.
Thiếu niên kia đứng trong màn mưa, vậy mà lại không bị ướt một chút nào, cứ thế đứng đó, ánh mắt trong suốt thấu triệt, soi rọi hết thảy dơ bẩn trong lòng y.


