Chương 34: 🍓
\”Tiểu đồng đã nói gì với em?\”
So với dáng vẻ nhếch nhác của Phong Dao, nam nhân chậm rãi vươn tay vén những sợi tóc rối che trước mặt cậu.
\”Bảo… phải ngoan một chút, không được làm những chuyện không nên làm…\”
Phong Dao khổ sở lắm mới lắp bắp nói ra được mấy chữ.
Thập Lý Dục cong môi cười, trong mắt lại hiện lên tia sắc lạnh: \”Vậy Dao nhi đã làm thế nào?\”
Phong Dao kêu lên một tiếng đau đớn, Thập Lý Dục vậy mà cắn mạnh vào vai cậu, máu rỉ ra theo dấu răng lởm chởm. Mùi máu tanh thoảng trong không khí.
Thập Lý Dục thật sự tức giận rồi.
\”Nếu em đã coi lời ta như gió thoảng bên tai—vậy thì… đôi chân này, giữ lại làm gì nữa?\”
Đồng tử Phong Dao co rút kịch liệt:
\”Đừng!! Đừng sư tôn!! Ta nói! Ta nói là được chứ gì!!\”
【Tiểu Linh! Ngón tay vàng của tôi! Mau đổi cho tôi một cái đi!】
Tiểu Linh nhìn chỉ số hắc hóa của Thập Lý Dục trên bảng điều khiển đang tăng vọt như điên, cũng không dám chần chừ, vội vã gật đầu lia lịa.
\”Công tử Lăng Tiêu kia… có gì đó không đúng. Trong Nam Phong quán này có mùi yêu khí. Dù mùi son phấn rất nồng, nhưng vẫn không che được hoàn toàn. Sau bình phong kia là nơi yêu khí dày đặc nhất, ta nghi công tử Lăng Tiêu là yêu.\”
Lúc Phong Dao nói ra câu đó, đúng là có phần đánh cược.
Bởi ngón tay vàng vừa dùng là \’ngôn xuất pháp tùy\’ – lời vừa nói, nếu logic, sẽ thành sự thật.
Cậu đang cược rằng: công tử Lăng Tiêu căn bản không phải Thập Lý Dục cải trang.
Quả nhiên, Thập Lý Dục cong môi, cười khẽ: \”Thông minh như vậy cơ à.\”
Phong Dao gật đầu như giã tỏi: \”Chưởng môn tuy bảo ta xuống núi rèn luyện, nhưng không nói rõ phải làm gì… nên ta đành tự tìm việc mà làm thôi.\”
Ánh mắt Thập Lý Dục liếc qua Phong Dao, đáy mắt sâu như vực, không thể phân rõ vui giận.
\”Ta còn tưởng Dao nhi trốn xuống phàm giới, cố tình chọn Nam Phong quán để phóng túng một phen. Dám chi ba ngàn lượng vàng chỉ để cùng công tử Lăng Tiêu hưởng xuân phong.\”
Phong Dao khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt:
\”Ngươi nói gì kỳ vậy… dù ta có gan to bằng trời cũng không làm ra cái chuyện mất mặt thế đâu…\”
Nói thật lòng, câu này cậu không hề nói dối.
Dù sao cậu cũng đâu có ngu. Chỉ vì nhiệm vụ ép buộc, hơn nữa phần thưởng nhiệm vụ rất hậu hĩnh mà thôi.
Nếu không vì cái tên mặt mũi còn chưa thấy rõ kia mà ném tận ba ngàn lượng vàng vào thì đúng là dở hơi thừa tiền.
Ba ngàn lượng vàng, cậu cày từ lúc còn là khỉ chắc cũng chưa chắc kiếm được!
【Ký chủ, có một điều cậu nói đúng. Công tử tên Lăng Tiêu kia… đúng là yêu.】
Đồng tử Phong Dao giật lên trong chốc lát.


