Chương 3: 🍓
Mũi kiếm lạnh buốt kề sát làn da mịn màng của Phong Dao, Thập Lý Dục mặt không cảm xúc nhìn cậu chằm chằm.
\”…Ta, để ta tự làm…\” Phong Dao run rẩy từng bước một đi về phía Thập Lý Dục. Những ngón tay mềm mại cứ thế chậm rãi lần mở từng chiếc cúc áo.
\”Chậm quá, để bản quân giúp ngươi.\” Kiếm quang lóe lên, Phong Dao chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
\”Hôm qua ngươi trúng độc, bản quân đã giải cho ngươi, ngươi định làm thế này để báo đáp ta sao?\” Bàn tay mang vết chai nhẹ nhàng nâng cằm Phong Dao lên, đầu ngón tay xoa nhẹ gương mặt cậu, giọng nói chẳng rõ ý tứ.
Giờ phút này Phong Dao vẫn chưa thể xác định rốt cuộc Thập Lý Dục có thái độ gì.
Tuy cục diện tử vong đã bị phá vỡ từ đêm qua, nhưng hiện tại cậu vẫn đang ở bên cạnh Thập Lý Dục – một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung tiễn cậu lên đường.
Cậu không thể lơ là…
Đuôi mắt Phong Dao lấp lánh giọt lệ, cơ thể run rẩy ngẩng đầu lên: \”Đệ tử… đệ tử không dám…\”
\”Đã không dám, sao lại muốn bỏ trốn?\” Thập Lý Dục đứng từ trên cao nhìn xuống cậu, ánh mắt như muốn nhìn thấu lòng người.
Áp lực mạnh mẽ gần như hữu hình bao phủ lấy Phong Dao, sự chênh lệch thực lực như trời với vực khiến cậu hít thở cũng khó khăn.
Cậu như con mồi bị dã thú đè dưới thân, đến cả phản kháng cũng yếu ớt đáng thương.
\”Tối qua được tiên quân thương xót, sáng nay đệ tử tỉnh lại đã cảm thấy linh khí trong cơ thể tràn đầy, có dấu hiệu kết đan.\”
\”Đệ tử tự biết tu vi thấp kém, mạo phạm tiên quân. Đã được tiên quân tha mạng, ân điển ấy đã là đặc biệt khoan hồng. Đệ tử sao dám làm ô danh tiên quân, cho nên mới…\”
Phong Dao tự kể bản thân đáng thương và hèn mọn đến mức nào, đôi mắt long lanh đầy nước bất an nhìn Thập Lý Dục.
Bàn tay đang giữ cằm cậu hơi nới lỏng, nhưng chưa kịp để Phong Dao thở ra một hơi, giọng nói trầm thấp lại vang lên.
\”Trên người ngươi tại sao có Hạc Huyết Tán? Ngươi là ai?\”
Trái tim Phong Dao lập tức thắt lại. Quả nhiên loại độc đó là do Thập Lý Dục giải giúp cậu.
Bộ não hoạt động điên cuồng, Phong Dao cố gắng nhớ lại từng chuyện mình đã làm. Vì căng thẳng mà môi khô nứt, đầu lưỡi đỏ thẫm khẽ liếm nhẹ qua môi.
Ánh mắt người đàn ông thoáng tối sầm, nhưng Phong Dao chẳng hề nhận ra.
\”Vài ngày trước đệ tử xuống núi, không cẩn thận gặp phải ma tộc… bọn chúng bắt đệ tử, ép cho uống thuốc độc rồi bắt đệ tử truyền tin.\”
Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, Phong Dao cẩn trọng quan sát vẻ mặt Thập Lý Dục, thấy hắn không phản ứng gì thì liền nói tiếp:
\”Tuy đệ tử tu vi thấp kém, nhưng hiểu được ơn sâu nghĩa nặng của tiên môn, nên quyết không phản bội. Ma tộc thấy vậy mới bỏ qua cho đệ tử.\”


