Chương 17: 🍩
【Chỉ số hắc hóa của phản diện tăng vọt, cảnh báo, cảnh báo, sắp vượt ngưỡng cho phép!】
\”Chỉ là chơi đùa thôi mà…\” Giọng trầm khàn của hắn gằn từng chữ như đang cắn răng nói ra từ đầu lưỡi.
Đôi mắt dài hẹp như rắn của hắn nhìn chằm chằm Phong Dao: \”Phong Dao, đêm qua em chơi có vui không?\”
Chén cháo bị hắn đập mạnh xuống bàn, Sang Liệt thậm chí chẳng cho cậu lấy một cơ hội đáp lời, trực tiếp đè người xuống giường.
\”Đã vui đến vậy rồi thì cứ chơi tiếp đi.\”
Tuyến thể sau gáy mảnh khảnh bị hắn ấn mạnh. Môi mỏng của Sang Liệt cong lên, nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười.
\”Trước khi tôi chán, trò chơi này sẽ không kết thúc đâu.\”
Xương quai xanh bị cắn mạnh một cái.
Mười ngón tay đan chặt, Phong Dao bị hắn ôm vào lòng trong tư thế rõ ràng là bị ép buộc. Cậu nhìn vào mắt hắn, cảm thấy hình như Sang Liệt thực sự muốn đánh dấu mình.
Thở dài một tiếng, Phong Dao cúi đầu xuống: \”Anh nói xem, tụi mình chỉ chơi kiểu roleplay tình thú một chút thôi mà, anh nhập vai quá sâu còn giận ngược lại em là sao?\”
Sang Liệt bật cười khẽ khàng: \”Tình thú play?\”
\”Nếu anh thật sự thấy ấm ức thì đi tìm Thời Lạc Quân ấy, nổi điên với em thì có ích gì?\”
Phong Dao đảo mắt, giơ chân đá hắn một cái: \”Nếu muốn tiếp tục thì nhanh lên, lát nữa em còn phải ra ngoài.\”
Tối hôm đó, Phong Dao quàng khăn đứng dưới tòa nhà công ty của Thời Lạc Quân.
Giờ cậu cần làm rõ một chuyện.
Phu nhân nhà họ Thời làm sao mà nhận ra được dấu vết?
Là Thời Lạc Quân đang gài bẫy cậu, hay thật sự đã phát hiện chuyện giữa cậu và Sang Liệt?
Thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động đến thăm dò Thời Lạc Quân một chút. Xem thử có moi được thông tin gì không.
Đứng trước cửa văn phòng tổng tài, lại vang lên tiếng sụt sùi quen thuộc.
Phong Dao nhướn mày.
Một lần thì còn có thể giải thích, nhưng đây đã là lần thứ hai rồi.
Nam chính trong thể loại phim hành động kiểu gì mà khiến Thời Lạc Quân xem đi xem lại nhiều đến vậy?
Cậu không tin.
Không gõ cửa, Phong Dao lặng lẽ ấn tay nắm mở hé cửa ra một khe hở.
Quả không hổ là cửa văn phòng tổng tài cao cấp, mở ra mà chẳng phát ra một chút âm thanh nào.
Cậu ngồi xổm xuống, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của bản thân.
Rèm trong phòng làm việc chỉ kéo một nửa, ánh sáng lờ mờ.
Tiếng sụt sùi khe khẽ lại càng thêm rõ ràng. Chắc chắn không phải phát ra từ loa.
Những gì lần trước cậu nói với Thời Lạc Quân, anh ta chẳng nghe lọt một chữ nào cả.
Phong Dao ngẩng đầu lên nhìn bàn làm việc phía xa.


