Chương 12: 🍓
Biểu cảm của Phong Dao lúc này có thể dùng từ \”chấn động\” để hình dung.
Cậu bị hai người đàn ông kẹp giữa, một người bóp lấy eo cậu, người kia thì nắm cằm cậu.
\”Cũng được, ta thấy trong quyển sách đó đúng là có nhắc đến tình huống thế này.\” Ma Tôn ánh mắt dâng trào dục vọng, xen lẫn chút hứng thú.
Thập Lý Dục nheo mắt nhìn Phong Dao, đôi môi mỏng khẽ mở, từng chữ rành rọt:
\”Vậy thì, trước mặt bản quân, hãy nghiêm túc nói thử——\”
\”Rốt cuộc thì ngươi thích ai trong bọn ta hơn?\”
Phong Dao chỉ cảm thấy khí huyết dồn lên, cả người nóng đến như muốn bốc khói.
Không phải chứ, giữa thanh thiên bạch nhật mà nói ra mấy lời kinh khủng kiểu này, thật sự không ai quản à?!
Rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn trái ngược.
Thế nhưng nhìn kỹ lại, vẫn có một vài điểm tương đồng.
\”Không lẽ… hai người là anh em song sinh?\”
Một suy đoán táo bạo lóe lên trong đầu, Phong Dao nuốt nước bọt, cẩn trọng mở miệng hỏi.
\”…Hừ.\”
Cả hai người đồng loạt cười lạnh, trong mắt đầy vẻ khinh thường và chán ghét.
\”Ai mà thèm làm anh em song sinh với một tên ma vật.\”
Ma Tôn nhếch môi, đôi mắt đỏ rực đầy sát ý: \”Bộ mặt giả nhân giả nghĩa của tiên môn khiến người ta ghê tởm, nếu mà làm song sinh với loại rác rưởi này thì đúng là hạ thấp giá trị bản tọa quá rồi.\”
Thấy hai người sát khí quanh thân bùng lên, Phong Dao rụt cổ lại.
Phải nghĩ cách chuồn thôi!
\”Không phải các người trong tiên môn đều thanh tâm quả dục à? Giờ xem ra cũng chẳng ra sao, toàn bọn đạo mạo giả dối.\”
\”Biết rõ Phong Dược là người của ta mà còn đi tranh đoạt, ngươi thì tốt đẹp gì?\”
Thập Lý Dục phản kích lại ngay, giọng nói sắc bén, không hề nhượng bộ.
Gió lớn nổi lên, từng đóa bỉ ngạn rực rỡ bị cuốn bay khắp nơi, vô cùng yêu mị.
\”Ngày đó không thể hủy diệt Ma giới hoàn toàn là lỗi của ta.\” Độ Ngọc Tiên Quân chậm rãi giơ tay, thanh kiếm lạnh lẽo xuất hiện trong tay.
Ma Tôn nhướn mày cao: \”Nói mấy lời đó không sợ bị cười cho sao? Đừng nói là ngươi nghĩ chỉ với sức của mình mà diệt được Ma tộc?\”
Ngón tay hắn khép lại, trực tiếp đâm tay vào ngực mình.
Đồng tử Phong Dao lập tức co rút.
Không phải chứ, còn chưa đánh mà đã tự hủy rồi à???
Hả???
Cậu vừa định ngăn cản, đã thấy Ma Tôn từng chút một nhấc tay lên, từ lồng ngực móc ra một thanh đao đỏ rực.
Một người áo trắng tóc đen, một người áo đen tóc trắng đối đầu nhau, căng thẳng tột cùng.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Phong Dao bỗng nhiên hiểu ra cái gọi là \”tiên ma không đội trời chung\” là cảm giác gì.


