Chương 12: 🌙
Đồng tử của Phong Dao khẽ mở to, cảm giác nhói đau sau gáy do bị cắn khiến cậu theo phản xạ muốn vùng ra.
Cửa lớp học vẫn chưa đóng, chỉ cần có ai đi ngang qua đều sẽ thấy cậu bị Sang Liệt đè lên bảng đen như một con thú cưng.
\”Vậy để tôi cho đàn anh no bụng nhé.\” Giọng điệu lười biếng vang lên bên tai, âm thanh nhẹ nhàng lan tỏa, khiến cơ thể Phong Dao bất giác cứng đờ.
Cậu biết rõ, Sang Liệt không hề đùa.
Tiếng ho dữ dội phá tan bầu không khí mờ ám và bức bối. Lồng ngực cậu bị đè ép đến nỗi không khí loãng đi, ngay cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Hai má Phong Dao đỏ ửng, tiếng ho của cậu cũng không nhỏ, khiến Sang Liệt đang ngậm lấy phần da mềm nơi gáy cậu đành phải hơi buông ra.
\”Khó chịu à?\”
Giọng Phong Dao hơi khàn, nửa thật nửa giả: \”Sáng nay không ăn sáng, nếu trưa cũng không ăn thì chắc chịu không nổi mất.\”
Thực ra sáng nay cậu đã ăn rồi, chỉ là vừa mới sốt xong nên thân thể còn rất yếu.
Học hành với cường độ cao khiến cậu hơi đuối sức, nếu lại tiếp tục nhịn đến tối thì e là cậu thật sự không chịu nổi.
\”Tại sao không ăn sáng?\” Sang Liệt nhẹ nhàng vuốt ve cằm cậu, động tác giống như đang dỗ dành một chú mèo nhỏ.
Phong Dao không phản kháng, nheo nheo mắt trông có vẻ rất hưởng thụ: \”Ngủ say quá nên dậy muộn, nếu ăn sáng thì sẽ trễ học mất.\”
\”Không ăn sáng thì sao đàn anh không nhận sữa cô ấy đưa?\” Giọng Sang Liệt không nghe ra chút cảm xúc nào.
Phong Dao mở mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, rồi bỗng nhiên cong khóe môi.
Nếu giọng điệu của Sang Liệt lạnh nhạt thì giọng cậu lại ngập tràn trêu chọc:
\”Nếu tôi nhận rồi, e rằng bây giờ không chỉ đơn giản bị đè lên bảng cắn cổ đâu nhỉ.\”
Sắc mặt Sang Liệt không thay đổi, chỉ hơi cong môi cười nhạt: \”Đàn anh giải thích nhiều như vậy làm gì?\”
Phong Dao đưa tay nâng mặt Sang Liệt lên, ánh mắt không chút né tránh mà nhìn thẳng vào hắn.
Đôi mắt ấy, dù có đối diện bao nhiêu lần cũng khiến người ta say mê đến không thể thốt nên lời, đẹp đến mức nghẹt thở.
\”Nếu cậu thực sự không để tâm, vậy thì tại sao phải hỏi?\”
Đôi môi đẹp đẽ khẽ mở, làn hơi thở nhẹ lướt qua gương mặt Sang Liệt, cùng với đó là giọng thiếu niên đầy trêu chọc xen lẫn chắc chắn.
\”Thừa nhận đi, Sang Liệt, cậu đang ghen.\”
Ánh mắt xanh nhạt ban đầu trong phút chốc trở nên sâu thẳm như vực biển không đáy, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ vạn kiếp bất phục.
Cánh tay săn chắc siết chặt lấy eo cậu, răng nanh bén nhọn cắn lấy vành tai: \”Đúng vậy, tôi đang ghen đấy.\”
Phong Dao khẽ cong môi, chủ động hôn lên hắn như một phần thưởng.