Chương 10: 🍓
Phong Dao tái mét mặt, người đàn ông từng bước ép sát cậu, trong đôi mắt đỏ ngầu không hề có lấy một chút cảm xúc.
Khí tức quanh thân hắn vừa dính nhớp vừa bệnh hoạn, Đồng Lạc Lạc lập tức kêu lên một tiếng hét thảm thiết.
Cánh tay Đồng Lạc Lạc bị bẻ cong theo một góc độ cực kỳ quái dị, hiển nhiên là đã bị bẻ gãy một cách tàn nhẫn.
Phong Dao nhìn Đồng Lạc Lạc đang đau đớn rên rỉ dưới đất, tim đập loạn lên.
Bên tai cậu vang lên tiếng thở nóng rực và trêu chọc, có chút ngứa ngáy:
\”Đã thích bỏ trốn như thế, vậy thì để ả ta nhìn cho rõ xem, rốt cuộc ngươi thích đàn ông hay phụ nữ.\”
Đồng tử co rút, Phong Dao theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Ma Tôn.
Tay của Đồng Lạc Lạc phải được đưa về trị thương ngay, nếu không e là phế luôn.
Việc này liên quan đến toàn bộ mạch truyện chính, hiệu ứng cánh bướm kéo theo còn có thể ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ của cậu.
Không thể chậm trễ!
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, Phong Dao khẽ siết lấy tay Ma Tôn.
\”Cô ấy từng cứu ta ở tiên môn, là người có ơn tri ngộ với ta. Tu tiên coi trọng nhất là nhân quả, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.\”
Ma Tôn đâu phải thần thánh, có cứu hay không cứu hắn cũng không thể điều tra đến từng chân tơ kẽ tóc.
Loại chuyện này vốn không cách nào kiểm chứng, chỉ cần lời cậu nói không quá phi lý, logic hợp lý là được.
Trên mặt Ma Tôn không có biểu cảm gì, Phong Dao thấy thế, cắn răng rồi mạnh tay ra chiêu. Cậu kiễng mũi chân, vòng tay qua cổ người đàn ông, chủ động hôn một cái.
\”Ngươi chắc chắn muốn để một kẻ chẳng liên quan gì nhìn thấy hết cơ thể ta sao?\”
Ngón tay chạm vào cúc áo, Phong Dao bắt đầu cởi đồ từng chút một.
Ma quỷ vốn ích kỷ, tuyệt đối không thể chấp nhận người khác dòm ngó đồ vật của mình.
Con mị ma kia vì muốn có được Ma Tôn mà không tiếc giết người, đủ để chứng minh tất cả. Nếu Ma Tôn thật sự không để ý tới cậu, thì đã chẳng đích thân đến đây chặn đường rồi.
Trời đất quay cuồng, Phong Dao bị bế bổng lên.
\”Nhớ thả cô ấy ra!\”
Nhìn Đồng Lạc Lạc đã ngất xỉu dưới đất, Phong Dao vội vàng cao giọng nhắc nhở.
Ma Tôn dừng bước, cúi mắt liếc thiếu niên trong lòng:
\”Ta có thể thả ả ta, vậy ngươi lấy gì trao đổi?\”
Phong Dao nghẹn lời.
Tên chết tiệt này đúng là không muốn chịu thiệt chút nào.
Tiếng rên đau đớn của Đồng Lạc Lạc lại vang lên trong ngục, rõ ràng Ma Tôn cũng nhận ra tình hình, đang đợi cậu ra quyết định.
Hắn hoàn toàn chắc chắn cậu sẽ tìm cách cứu Đồng Lạc Lạc, nên mới ung dung mặc cả ở đây. Hít sâu một hơi, Phong Dao không ngừng tự nhủ trong lòng.


