[Đm/Hoàn] Quy Thê – Chương 20. – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 12 lượt xem
  • 2 tháng trước

[Đm/Hoàn] Quy Thê - Chương 20.

Editor: Mì Tương Đen.

\”Hai người thật sự rất hợp nhau.\”

***

Cứ như thế, Ôn Du tự hiểu lấy mình, nhích qua một bên, muốn giảm cảm giác tồn tại của mình đến mức nhỏ nhất. Thế nhưng trong tiệm chỉ có ba người bọn họ, cậu không che giấu nổi sự tự ti của mình.

Dọn đồ ăn ra đầy đủ, Tôn Lặc thuận miệng nói một câu: \”Ăn cơm đi.\”

Giọng điệu anh lạnh như băng, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh. Ôn Du biết anh không cố ý giọng khách át giọng chủ, thế nhưng người ta tự tin, mà đã tự tin thì trông người ta sẽ đúng tình hợp lý hơn nhiều. Đứng trước mặt anh, Ôn Du hệt như bé con chỉ biết vâng vâng dạ dạ, đến ngẩng đầu lên cũng không dám.

Không ai gây áp lực cho Ôn Du, áp lực này đến từ chính bản thân cậu. Xuất thân của cậu, những điều cậu đã trải qua vĩnh viễn cũng không thể sánh được với một Omega như Tôn Lặc.

Lúc trước đặt cơm, Tôn Lặc chỉ lo chuyện làm ăn cùng Triệu Tuy, không biết Ôn Du là người đang mang thai, đồ ăn đa phần cũng là những thứ dầu mỡ.

Triệu Tuy cố ý rót một chén nước sôi để nguội, gắp những thứ Ôn Du có thể ăn tráng qua một lần cho nhạt bớt, sau đó mới thả vào trong chén Ôn Du: \”Em còn buồn nôn không?\”

Cho dù ngài Triệu có quan tâm thế nào, Ôn Du cũng hệt như đang nhai sáp. Cậu lắc lắc đầu, cúi mặt ăn cơm với canh sườn.

\”Vừa rồi tôi không biết cậu sẽ đến.\” Tôn Lặc bình tĩnh nói: \”Thế nhưng cậu gầy quá, mang thai không dễ chịu, vẫn nên ăn nhiều một chút.\”

Tôn Lặc không hiểu chuyện mang thai, anh còn chưa trải qua bao giờ, cũng không biết nhiều, chỉ đơn giản cảm thấy Ôn Du quá gầy, dù có mang thai hay không cũng nên ăn nhiều thêm chút.

Ôn Du cõng trên vai áp lực cực lớn, còn phải đón lấy ánh mắt cả hai người, ngồi trong phòng điều hoà mà cũng chảy đầy mồ hôi, từ trán chảy xuống sườn mặt, lại duỗi tay lau đi.

\”Em nóng à?\” Triệu Tuy đứng dậy, muốn chỉnh nhiệt độ điều hoà thấp đi một chút, không ngờ Ôn Du đột nhiên lại đứng dậy, chạy về phía sân sau, sau đó tiếng nôn khan tê tâm liệt phế truyền tới.

Triệu Tuy không rảnh để ý tới Tôn Lặc nữa, vội vàng chạy ra sân sau.

Ôn Du ăn không nhiều, cũng chẳng nôn được bao nhiêu, vì nôn khan mà hai mắt cũng đỏ ửng lên, đong đầy nước mắt.

Thấy ánh mắt Triệu Tuy, lại thêm pheromone mãnh liệt của Alpha đập vào mặt, Ôn Du suýt nữa không đứng vững được. Cậu che mặt, dựa lên tường: \”Ngài Triệu… Đừng…\”

Cậu muốn nói Triệu Tuy đừng lại gần. Đây là lần đầu tiên cậu ngửi rõ được pheromone của Triệu Tuy, không giống như những Alpha khác, có lẽ lòng lo âu quá nặng nề, đến mức như đang giương nanh múa vuốt.

Ngay giây phút này, pheromone vốn có thể xoa dịu Ôn Du lại hệt như một mồi lửa ném vào giữa đống củi, đốt cháy lên lo lắng trong lòng Ôn Du.

Tôn Lặc chạy theo phía sau, thấy mặt mày Ôn Du trắng bệch, không muốn Triệu Tuy đi qua, lại sợ hãi pheromone của hắn, không khỏi nhíu mày.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.