[Đm/ Hoàn] Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật _ Tuyết Sơn Phì Hồ – Chương 2: Cá trong miệng mèo – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/ Hoàn] Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật _ Tuyết Sơn Phì Hồ - Chương 2: Cá trong miệng mèo

Lý Ngư vui sướng, hóa ra vẫn còn có người không nịnh nọt chủ miêu!

Nếu nói trí thông minh của mèo thường chỉ như trẻ hai tuổi, thì con mèo trắng này là một đứa trẻ được nuông chiều, từ nhỏ muốn gì được nấy, không ai dám cản. Giờ nó đang ngậm cá, lại có người dám chặn đường, mèo trắng tức giận, xoay người hai vòng, quyết định cho người này một bài học. Nó tiếp tục ngậm cá, nhảy mạnh lên đùi thanh niên.

… Ầm! ! !

Mèo trắng đâm rất ác, Lý Ngư trong miệng mèo cũng cảm nhận được cơ thể nó kéo căng, lực đạo rất mạnh.

Nhưng thanh niên kia không hề nhúc nhích một chút nào.

Mèo trắng \”meo\” lên một tiếng thảm thiết, bị chân cứng như sắt của đối phương đánh bật lại. Miệng mèo buông lỏng, Lý Ngư vui mừng, nhân cơ hội vội vã lăn xuống từ miệng mèo, nhanh chóng chạm đất.

Bởi vì cơ thể chủ miêu không cao nên khi cậu rơi xuống đất cũng không quá đau.

Mèo trắng sững sờ, kêu meo meo, muốn nhào tới vồ Lý Ngư. Lý Ngư khó khăn lắm mới thoát khỏi miệng mèo, nào chịu để nó vồ, trong lúc hoảng loạn điên cuồng quẫy đuôi, bật lên cao, \”bốp\” một tiếng, đuôi cá đập mạnh vào miệng mèo!

Mèo trắng: \”…\”

Lý Ngư: \”…\”

Không thể nào, cậu chỉ muốn bỏ chạy thôi, sao động tác không cẩn thận lại thành đánh mèo rồi?

Lý Ngư rất chột dạ, thân là cá lại dám đánh vào mặt mèo, có phải cậu sẽ bị mèo ăn ngay lập tức không?

Mèo trắng đột nhiên bị kích động, xù hết cả lông lên, mạnh mẽ nhấn móng vuốt ấn mạnh một cái.

Vuốt mèo trên người Lý Ngư hệt như sắt thép, Lý Ngư tiếp tục kêu: Hu hu, không muốn bị ấn đâu, đau quá đau quá!

Một con cá dám làm loạn trước mặt mèo mà không bị nuốt chửng đã là may lắm rồi.

Chẳng lẽ danh tiếng cả đời của cậu sẽ bị chôn vùi trong miệng mèo sao?

Vuốt mèo khiến cả người Lý Ngư đau đớn, đau tới mức ủ rũ, chóp đuôi không cam lòng mà run lên rồi giật giật.

Sau đó cậu thấy một đôi giày đen kịt từ xa tới gần, chậm rãi đi đến trước mắt cậu.

Hóa ra thời điểm mèo trắng bắt được cậu lần thứ hai, thanh niên mặc Hoa phục cũng để ý tới động tĩnh bên này.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lý Ngư cảm thấy thanh niên này cố ý liếc cậu một cái.

Nhưng làm sao có thể chứ, ngay cả Cao công công và Tiểu Lâm Tử cũng chẳng buồn nhìn cậu thêm lần nào, thanh niên này chỉ cần nhìn y phục cũng biết địa vị không thấp, người như vậy liệu có chú ý đến một con cá nhỏ bé như cậu không?

Sức cá quả thực có hạn, Lý Ngư gần như không thể quẫy đuôi nữa, nằm yên bất động, dồn hết sức lực cuối cùng, thở một cách khó khăn.

Cá không thể rời khỏi nước quá lâu, lại còn bị mèo cắn cào, cậu thật đáng thương, phải chịu đủ cả hai.

Ngay lúc này, thanh niên vén áo choàng lên ngồi xổm xuống, Lý Ngư chỉ thấy một khuôn đẹp trai đang không ngừng khuếch đại, khuếch đại…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.