[Đm/Hoàn] Nam Chính Là Của Tôi – Quan Mộc – Chương 4: Chợ đen – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Hoàn] Nam Chính Là Của Tôi – Quan Mộc - Chương 4: Chợ đen

Tác giả: Quan Mộc

Edit: Tần Nhiếp Mặc

Beta: Quá Tam Ba Bận

____________

Chương 4: Chợ đen

Khưu Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm người phía trên.

Là Chu Viễn! Không đúng, là Chúa cứu thế!

Khưu Bạch quả thực là mừng đến phát khóc, \”Tôi không cẩn thận nên rơi xuống đây, anh có thể kéo tôi lên không?\”

Chu Viễn bị cậu nhìn với ánh mắt sáng ngời như vậy nên có chút ngẩn ra, nửa ngày mới phun ra hai chữ: \”Chờ đó.\”

Anh cởi dây thừng bên hông xuống, ném một đầu dây vào trong động, nói với Khưu Bạch: \”Nắm lấy, tôi kéo cậu lên.\”

Khưu Bạch không còn sức, sợ mình túm không nổi lại rơi xuống bị mấy cây gậy trúc kia đâm nên lấy dây thừng quấn quanh eo.

\”Tôi xong rồi, anh kéo đi.\”

Chu Viễn lại nói: \”Chờ đã, cậu cầm theo con thỏ kia đi.\”

Khưu Bạch sững sờ, sau đó nắm lỗ tai con thỏ, rút nó từ gậy trúc xuống.

Chu Viễn thấy cậu chuẩn bị xong thì để đèn pin xuống đất, hai tay kéo dây thừng, cánh tay dùng sức nên gân xanh nổi lên lộ rõ đường nét cơ bắp, cảm giác mạnh mẽ mười phần.

Sau khi Khưu Bạch được anh kéo lên thì trực tiếp co quắp ngồi bệt dưới đất luôn.

\”Cậu không sao chứ?\” Chu Viễn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, vành mắt hồng hồng như mắt thỏ.

Hơi nước dần hội tụ trong đôi mắt đào hoa rồi biến thành từng giọt nước mắt lớn, không tiếng động rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất.

Khưu Bạch bây giờ cũng lắm cũng chỉ là một sinh viên được nuông chiều từ bé, đâu chịu được nỗi kinh hãi như vậy, sau khi bình an được trợ giúp, sợ hãi mới bắt đầu dâng lên, gần như đang nhấn chìm cậu.

\”Khóc cái gì?\” Chu Viễn không nhìn nổi một cậu trai như cậu khóc sướt mướt, ác thanh ác khí hỏi.

Khưu Bạch ngẩng đầu nhìn anh, trước mắt đều bị nước mắt làm cho mơ hồ không thấy rõ càng làm cậu nhìn nhầm Chu Viễn thành anh hai.

Cậu nhào tới Chu Viễn, dựa vào trong lòng ngực anh mà khóc thút thít nghẹn ngào nói: \”Anh ơi, em sợ quá, em xém chút nữa đã chết rồi.\” Cậu giống như khi còn bé, gặp oan ức thì dựa vào lồng ngực của anh trai tìm kiếm sự an ủi.

Cả người Chu Viễn cứng ngắc, thanh niên trong ngực khóc rất thê thảm, nước mắt tưới ướt vai anh, nóng nóng còn có chút ngứa.

Gân xanh trên trán giật giật, anh đẩy thanh niên đang víu lấy mình, trầm giọng nói: \”Tôi không phải anh cậu!\”

Khưu Bạch dừng lại, dụi dụi mắt, ủy khuất bẹp bẹp miệng, đúng rồi, cậu không có anh hai, anh hai không ở nơi này.

Thanh niên trước mặt mắt đỏ ngầu, giọt nước mắt đọng trên mi cậu sắp rơi xuống, đôi môi khô nứt tím tái, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.