[Đm/Hoàn] Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn – Chương 85 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Đm/Hoàn] Được Đại Lão Cố Chấp Cưng Chiều Từ Nhỏ Đến Lớn - Chương 85

Tần Ý An hô hấp cứng lại.

Hắn cảm giác máu trong người mình như đông cứng vào khoảnh khắc này, rồi lại sôi trào điên cuồng. Rõ ràng Tịch Bối gọi cũng không phải là cách xưng hô “quá đáng” gì, chỉ là tiếng “anh” đã từng gọi vô số lần, nhưng tiếng “anh” này lại nhẹ bẫng mềm như bông, ẩn chứa chút cầu xin.

Càng có rất nhiều ỷ lại không tự giác và sự tin tưởng tuyệt đối, nguyện ý giao cả trái tim, cả linh hồn cho Tần Ý An dung túng.

Sự mềm mại này gần như muốn nhấn chìm người ta.

Con sói đói tên Tần Ý An không cho con mồi cơ hội trốn thoát, đã bắt được trong tay thì nhất quyết không buông, một tay giữ chặt gáy Tịch Bối, tay kia cởi nút thắt ở cổ áo mình, đường cong xương quai xanh trắng ngần vô cùng xinh đẹp, đường cong phía dưới ẩn hiện, càng khiến người ta mơ màng.

Tịch Bối cảm thấy cả người như khô rát, miệng lưỡi khô khốc, thở cũng không ra hơi. Cậu vội vàng mím môi lại, nhưng ánh mắt thì cứ dính chặt vào xương quai xanh của Tần Ý An, dù có cố cũng không thể rời đi được.

Ngay sau đó, cậu cảm nhận được lồng ngực của người phía trên khẽ rung lên – chắc là đang cười nhẹ. Có lẽ tâm trạng hắn đang rất tốt, tốt đến mức khiến người ta phát bực.

“Bảo bối,” Tần Ý An khẽ nâng mắt, nhẹ nhàng gọi, “Tiểu Trư bảo.”

Tịch Bối khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, cậu cố gắng rời mắt khỏi Tần Ý An, ấm ức lẩm bẩm: “Em…em vẫn còn giận đấy.”

“Lần sau anh mà còn uống rượu, còn lén em uống, hoặc là uống trước mặt em, em thật sự sẽ không thèm để ý đến anh nữa,” cậu nói rất nghiêm túc, “Người kia chúng ta còn không quen, căn bản là không cần uống!”

Tần Ý An bật cười, bàn tay nổi gân xanh dừng lại sau cổ Tịch Bối.

Giọng hắn rất khàn, mang theo chút khó chịu và nguy hiểm, nhưng ngữ khí lại như đang trần thuật sự thật:

“Nhưng mà, người đó có ý với em.”

“Anh ta đang tiếp cận em.”

Mãnh thú sẽ không cho phép bảo bối của mình dính hơi thở của người khác, nên dù trên người có vết thương, cũng sẽ hung hăng nhe răng thị uy với người khác.

Tịch Bối cứng đờ trong giây lát, không ngờ Tần Ý An lại uống rượu vì lý do này.

Nhưng cậu lại cảm thấy điều đó nằm trong dự đoán.

“Chỉ là… vậy anh cũng không nên…” Giọng Tịch Bối hơi yếu đi, đôi mắt long lanh ngấn nước dường như chứa đựng chút không vui.

Ý của cậu rất rõ ràng. Học trưởng kia chỉ đang ném ánh mắt quyến rũ cho người mù xem. Cậu hoàn toàn không có khả năng qua lại hay tiếp xúc với người đó.
Tần Ý An dường như đã hiểu cậu muốn nói gì, sau một lúc khẽ cười, giọng điệu chân thành, dỗ dành:

“Anh biết…Thật xin lỗi.”

“Vậy nên Đoàn Đoàn, hãy cho anh chút cảm giác an toàn.”

Nhưng con chó nhà không chỉ sợ chủ nhân vuốt ve đầu chó hoang khác, mà còn sợ chó hoang khác xâm phạm chủ nhân.

Chủ nhân cần cho con chó nhà xương để ăn, khen thưởng lòng trung thành bảo vệ chủ của nó.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.