“Thật sự tuyệt vời đúng không?!” Tịch Bối thực sự rất vui mừng, “Cậu thật sự thích nó đến vậy sao?”
Hạ Vũ Tuyết thản nhiên nói: “Đúng vậy! Không chỉ mình tôi, người khác giới thiệu cho tôi ứng dụng này, bảo là chơi rất hay… Bảy ngày qua ứng dụng này đứng đầu bảng xếp hạng lượt tải trên cửa hàng ứng dụng.”
Quả thực, ứng dụng này được người khác đề cử cho Hạ Vũ Tuyết, trong nhóm bạn của họ gần như ai cũng có một tài khoản. Mọi người mới lập nick đều @ nhau, rủ nhau chơi thử và xem qua danh sách những người nổi tiếng trong đó.
Hạ Vũ Tuyết không hiểu tại sao Tịch Bối lại hứng thú với một ứng dụng giải trí mới ra mắt đến vậy, nhưng hiếm khi thấy Tịch Bối thích thú thứ gì đó, cậu ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Hạ Vũ Tuyết nhìn thấy ánh mắt của Tịch Bối lặng lẽ dừng lại trên màn hình điện thoại, nhìn chăm chú một lúc lâu rồi đột nhiên nở một nụ cười ngọt ngào.
Thậm chí, sau đó không lâu, Tịch Bối còn mở điện thoại ra, vừa cầm bút nghiêm túc vẽ gì đó trên giấy ghi chú, vừa mỉm cười rạng rỡ mà chạm vào màn hình liên tục.
Hạ Vũ Tuyết “ôi chà” một tiếng, thừa lúc Tịch Bối không để ý, nhẹ nhàng huých Dương Phàm một cái, chỉ vào Tịch Bối: “Xem kìa, Tây Bắc của chúng ta, hình như thích phần mềm này lắm.”
“Đúng vậy,” Dương Phàm đẩy kính, giống như thám tử Conan, “Còn cười ngọt ngào như vậy, chẳng lẽ người yêu cậu ấy ở trong đó?”
Hạ Vũ Tuyết như phát hiện ra bí mật động trời, lập tức lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, hận không thể vỗ tay: “Chắc chắn rồi!”
“Là streamer à?”
“Không biết nữa, nhưng tôi chưa nghe thấy streamer nam nào…”
Hai người làm ồn quá, khó mà không bị chú ý. Tịch Bối cũng hoàn hồn, cắn đầu bút nghiêng đầu hỏi: “Streamer nam gì cơ?”
—– Bạn trai cậu, là streamer nam à? Hỏi vậy… có vẻ hơi kỳ lạ. Họ nghĩ Tịch Bối chắc chắn sẽ trả lời, nhưng không muốn hỏi thẳng thừng như vậy, suy nghĩ một lúc, họ quyết định thôi.
Hạ Vũ Tuyết và Dương Phàm nhìn nhau, cuối cùng vẫn kìm lòng hiếu kỳ, quyết định lần sau tìm cơ hội hỏi lại.
Ngoài cửa sổ, lá phong đỏ bay phấp phới, nhưng so với mùa thu, giờ đây rõ ràng giống mùa đông hơn.
Khi nhiệt độ không khí xuống đến 0 độ, trường học bắt đầu có những trận mưa tuyết, rơi lộp độp cả ngày, mang theo chút lạnh lẽo.
Nhưng điều mà bọn họ không ngờ tới là, lần tuyết rơi tiếp theo lại phải đợi tận một tháng sau.
Khi họ đang “nước đến chân mới nhảy” cho kỳ thi cuối kỳ, Hạ Vũ Tuyết, dù rất thích giải trí, cũng phải ngày đêm ôm sách vở, lẩm nhẩm như đọc kinh.
Nói thật, dù sao cũng là Đại học Kinh Quảng, dù là ký túc xá của họ hay của sinh viên khác, khi ôn thi đều rất nghiêm túc.
Trong ký túc xá đang ôn thi căng thẳng, tiếng chuông điện thoại đặc biệt của Tịch Bối vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.
Đối mặt với ánh mắt của hai người, Tịch Bối nở nụ cười xin lỗi: “Người yêu tôi gọi.”


