Giang Uyển Kiều nhẹ nhàng xoay đầu, giọng nhỏ nhẹ như mèo kêu, tự nói một mình: “Người ta muốn hẹn hò với Tịch Bối, liên quan gì đến đại ma đầu cậu?”
Tần Ý An giọng cao hơn một chút, lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến tôi? Liên quan đến cậu à?”
“Tôi dù sao cũng coi như là chị của Tịch Bối,” Giang Uyển Kiều đáp lại, “Tôi thì sao lại không liên quan chứ? Với nhân phẩm và điều kiện của Tiểu Bối nhà ta, tôi còn muốn giới thiệu bạn tốt cho cậu ấy đó!”
“Cậu……”Tần Ý An mím môi, trông tâm tình không tốt.
Tịch Bối chớp chớp mắt, giống như bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó.
“Bạn gái”, “Yêu đương”.
Ánh sáng lóe lên!
Cậu kéo tay Tần Ý An, nhỏ giọng nói: “Em hiểu rồi!”
Vì sao Tần Ý An buổi sáng sẽ bỗng nhiên rời giường đem quần lót ném đi, lại còn có thần sắc có chút quái quái, hỏi hắn cũng không nói, hơn nữa hiện tại nghe được người khác nói đến “Bạn gái”, hắn tỏ ra khó chịu, suýt nữa cùng Giang Uyển Kiều cãi nhau.
Tịch Bối là đứa trẻ thông minh, cậu cảm giác mình đã bắt được trọng điểm, đôi mắt sáng lấp lánh mà hướng Giang Uyển Kiều phất phất tay, vội vàng kéo Tần Ý An đi tới phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh này rất nhiều người, tất cả đều đi WC, cãi cọ ầm ĩ.
Sắc mặt Tần Ý An có chút quái dị, liếc mắt một cái mọi người liền xoay người, kéo vào góc nhỏ nơi chất đồ đạc.
Chỗ này chật hẹp, hai người phải đứng sát nhau. Hơi thở của họ nóng rực, phả vào người nhau. Không gian kín mít, mùi nước khử trùng nồng nặc khiến họ càng thêm gần gũi, cảm nhận được hương bạc hà nhè nhẹ từ đối phương.
“Đoàn Đoàn, em……” Tần Ý An có chút không biết mở miệng như thế nào , “Em biết cái gì?”
Tịch Bối cười bí hiểm, tinh quái như một chú chim nhỏ: “À… Có phải anh giống như trong sách sinh lý nói, bị mộng tinh rồi không?”
Tần Ý An cứng đờ.
Hắn nắm chặt tay, vô thức ép Tịch Bối vào tường, giam cậu giữa hai cánh tay mình.
Tịch Bối quá thông minh, mọi thay đổi trên người Tần Ý An đều bị cậu phát hiện hết, chẳng thể giấu diếm được gì.
Tần Ý An dựa vào người Tịch Bối, hít sâu hương bạc hà từ cậu. Anh vừa định thú thật với Tịch Bối thì cậu lại nói:
“Có phải anh mơ thấy một cô gái không rõ mặt không? Hoặc là không biết cô ấy là ai, nhưng biết đó là… ừm, kiểu như bạn gái ấy?”
Tần Ý An nghẹn lời.
Tịch Bối tưởng mình đoán đúng, tiếp tục cười tủm tỉm nhỏ giọng nói: “Vậy nên anh mới vứt quần lót đi, còn nghe thấy từ “bạn gái” thì lại khó chịu… Đúng không?”
Hít một hơi sâu, với cái suy đoán sai lệch hoàn toàn này, Tần Ý An đành ngậm ngùi thừa nhận:
“Ừ…”