Im lặng, là *Khang Kiều đêm nay.
Không nói, là Tần Ý An đêm nay.
*Khang Kiều trong bài thơ \”Tạm biệt Khang Kiều\”. Khang Kiều là tên của một người trong bài thơ.
Sau một hồi yên tĩnh quỷ dị, Tần Ý An phá vỡ sự im lặng, đột nhiên mở miệng: “Nhìn thấy cánh cửa kia không?”
Tần Tư Vũ theo lời nhìn theo.
Tần Ý An lạnh nhạt nói: “Cút đi.”
“… Tôi không cần, Tôi không cần!” Tần Tư Vũ kiên quyết không đồng ý, cậu nhận ra anh họ mình ngoài thì mạnh miệng nhưng trong lại mềm lòng, quyết định mặt dày mày dạn bám lấy, kêu la om sòm, “Anh họ… Bối ca! Cầu xin hai người…”
Tịch Bối đã không nhịn được cười. Nếu là chuyện khác, cậu có lẽ đã đồng ý. Nhưng chuyện này… Cậu cũng không biết vì sao mình cảm thấy có chút kỳ quái, rất do dự.
Rõ ràng việc ngủ cùng Tần Ý An là chuyện rất bình thường, nhưng nếu phải ngủ cùng cả Tần Tư Vũ nữa, cậu liền cảm thấy rất không thoải mái, toàn thân kỳ quặc.
Có lẽ là vì đây là hành vi rất thân mật, khoảng thời gian riêng tư của hai người họ, cho nên không muốn bị người khác chen vào.
Tần Ý An cảm thấy chuyện này không cần phải nói nhiều, lạnh lùng muốn túm lấy gáy Tần Tư Vũ ném ra ngoài, nhưng Tần Tư Vũ lại vùng vẫy trong không trung, một bên kêu la om sòm.
“Anh họ!! Tôi là em của anh mà, ngày đầu tiên tới tôi còn không có chỗ ở, anh cho tôi ở lại đi!!”
“Bối ca! Cầu xin anh!!”
“Ô ô ô! Oa oa oa!”
“…”
“… Im miệng.” Thật sự là bị tiếng ồn làm cho nhức đầu, Tần Ý An không nhịn được, buông tay.
Tần Tư Vũ hai tay ôm chặt khung cửa, chân gần như duỗi thẳng, treo trên khung cửa nhìn bọn họ với ánh mắt mong chờ.
“Sáng nay lúc vừa đến cậu chẳng phải còn nói,” Tần Ý An khoanh tay, bắt đầu lạnh lùng châm chọc, “‘Tôi ghét các người, các người đều lớn cả rồi, sao còn ngủ chung…’ Lời này là ai nói, chó nói sao?”
“Gâu gâu gâu!”. Tần Tư Vũ không hề ngại ngùng, quả thật là mặt dày, treo trên khung cửa không chịu rời: “Đó là do sáng nay tôi không hiểu chuyện, bây giờ tôi hiểu chuyện rồi, liền biết có thể ngủ ở đây là tốt biết bao.”
“Ồ, vậy sao?”Tần Ý An cười như không cười.
Đột nhiên, hắn mở miệng: “Có phải cậu thật sự rất muốn ngủ ở đây không?”
Tần Tư Vũ có lẽ cảm thấy đã thấy được cơ hội, vô cùng hưng phấn gật đầu: “Đúng đúng đúng!”
“Cậu thề đi, cậu ngủ ở đây thì sẽ không làm ồn.”
\”Tôi thề!”
“Nhưng mà,” Tần Tư Vũ bồi thêm một câu, “Nhất định phải ngủ trên cái giường này, không thể bắt tôi ngủ dưới sàn nhà, như vậy không được.”
“Chưa nói là bắt cậu ngủ dưới sàn nhà,” Tần Ý An cuối cùng xác nhận lại một lần với cậu, “Cậu nhất định phải ngủ trên cái giường mà chúng tôi đã ngủ sáng nay, đúng không?”