[Đm/Hoàn] Cuộc Sống Sinh Tồn Hàng Ngày Của Bé Báo Tuyết – chương 5 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm/Hoàn] Cuộc Sống Sinh Tồn Hàng Ngày Của Bé Báo Tuyết - chương 5

Nhìn tiểu báo tuyết, Lục Vân Kiêu cảm thấy nhẹ nhõm. Dù sao thì tiểu báo tuyết có bộ lông xù, trông rất dễ thương. Nếu cứ chết đi như vậy thì thật đáng tiếc.

Hắn lót cỏ lau xuống đất, cẩn thận đặt tiểu báo tuyết lên trên, rồi chính mình tựa người nghỉ ngơi ở phía bên kia hang động.

Một đêm trôi qua, Lục Vân Kiêu lại có một giấc ngủ ngon. Lần này, hắn không thể không thừa nhận rằng, tiểu báo tuyết có thể giúp hắn xoa dịu cơn đau đớn.

Đây có lẽ là dị năng mà tiểu báo tuyết đã thức tỉnh, có khả năng cao là thuộc về dị năng chữa trị, chỉ là không biết tác dụng cụ thể ra sao.

Tuy nhiên, Lục Vân Kiêu cũng không có ý định giữ tiểu báo tuyết ở lại. Thay vào đó, hắn dự định chờ tiểu báo tuyết hồi phục sức khoẻ rồi đuổi đi. Vì ở bên hắn – một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể đánh mất lý trí và biến thành dã thú hung tàn, đó không phải là chuyện tốt.

Diệp Trừng đã tìm khắp thảo nguyên nhưng không phát hiện được cách nào để thoát ra. Trong lúc nôn nóng, bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu: thử chạm vào mặt trời treo lơ lửng trên cao xem sao.

Ngay khi cậu đặt tay lên mặt trời, dường như cậu có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ quái. Nhưng khi cố nhìn rõ hơn, cậu nhận ra mình đang nằm trên một đống cỏ lau, cơ thể cũng đã trở lại hình dạng báo tuyết.

Hóa ra, cậu không bị con trăn xanh kia ăn thịt.

Diệp Trừng thầm nghĩ, quả nhiên cậu là \”con cưng của ông trời\”, sắp cận kề với cái chết mà vẫn sống sót được.

Cậu cử động cơ thể, cảm giác như mình bị một chiếc xe tải cán qua, đau nhức khắp người. Nhưng may mắn là không mất tay chân.

Diệp Trừng cố gắng đứng lên, cậu phát hiện mình đang ở trong hang động của \”Hổ ca ca\”.

Nhớ lại tiếng hổ gầm mà cậu nghe thấy trước khi ngất đi, cậu khẳng định rằng Hổ ca ca đã cứu mình.

Hu hu hu, Hổ ca ca đúng là đại ân nhân!

Diệp Trừng xúc động đến muốn khóc. Hổ ca ca tốt bụng như vậy sao có thể không lấy thân báo đáp được chứ. Sau này, cậu nhất định phải theo Hổ ca ca suốt đời.

Khu rừng nguyên thủy ngoài kia đầy rẫy nguy hiểm, thật sự không phải là nơi mà một tiểu báo tuyết vô dụng như cậu có thể sinh tồn. Cậu chỉ còn mỗi mạng sống này, nhất định phải bảo vệ kỹ. Mà, biện pháp tốt nhất chính là ôm chặt đùi vàng của Hổ ca ca.

Từ sáng sớm, Lục Vân Kiêu đã ra ngoài săn mồi. Nhớ đến tiểu báo tuyết yếu ớt nằm trong hang, hắn cố ý mang về một miếng thịt mềm nhất.

Ban đầu, hắn nghĩ tiểu báo tuyết bị thương nặng như vậy chắc sẽ hôn mê rất lâu. Nhưng không ngờ chỉ sau một đêm nghỉ ngơi, đối phương đã có thể miễn cưỡng đứng dậy.

\”Qua đây ăn thịt đi.\”

Lục Vân Kiêu ném một miếng thịt mềm còn đẫm máu xuống đất, gọi Diệp Trừng.

\”Áu u~ Hổ ca ca, tôi tới đây!\”

Hôm qua, Diệp Trừng chỉ ăn được ba quả trứng chim, hoàn toàn không đủ no. Bụng cậu đã đói rỗng từ lâu, miếng thịt kia trong mắt cậu bây giờ giống như mỹ vị nhân gian.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.