\”Hổ ca ca, đừng nghe lời vô lý của anh ta. Tôi có thể đã càu nhàu, nhưng tôi không nói rằng tôi thực sự sẽ làm điều đó. Anh biết tôi là một người có lời nói hùng hồn nhưng lại là một chú lùn về hành động. Tôi quý trọng mạng nhỏ của mình nhất.\”
Diệp Trừng trừng mắt nhìn báo gấm với vẻ căm hận. Anh ta đúng là một kẻ hèn nhát. Chỉ bị Hổ ca nhìn một cái đã nói hết ra rồi. Đâu giống như cậu, giờ đây cậu có thể đứng thẳng và tranh luận với Hổ ca ca.
Nhưng Diệp Trừng lại không nghĩ tới điều đó. Lúc đầu khi chưa quen biết Lục Vân Kiêu, cậu giống báo gấm, sợ bị hổ ca ca ăn thịt. Sau đó, khi họ dần quen nhau hơn, cậu bắt đầu kể chuyện cười.
Thật là một tiểu báo tuyết có tiêu chuẩn kép.
A Kim không nói nên lời. Nhìn Diệp Trừng đang làm nũng dễ thương, chỉ trong vài động tác đã lừa được đại bạch hổ, anh đột nhiên cảm thấy mình không nên ở đây vì anh có chút thừa thãi.
\”Anh Hổ, thả chúng tôi ra đi. Chúng tôi sẽ không cố ý trêu chọc gấu nâu. Hơn nữa, A Kim không phải là một con báo bình thường. Hắn có thể bốc hoả.\”
Diệp Trừng không thể chờ đợi để A Kim thể hiện năng lực của mình, muốn cho Hổ ca hiểu rằng bọn họ không phải làm theo ý thích nhất thời, mà đã có kế hoạch từ trước
\”Hoả?\”
Nghe vậy, Lục Vân Kiêu lập tức hiểu ra đây chính là cách làm khoai lang nướng.Cũng biết tại sao tiểu báo tuyết lại muốn đào khoai lang.
\”Phốc–\”
A Kim không còn cách nào khác ngoài việc tạo ra ngọn lửa ở giữa móng vuốt của mình lần nữa. Dù sao thì anh ta cũng là người có địa vị thấp nhất hiện tại, sự xuất hiện của đại bạch hổ khiến anh ta không thể phản kháng, chỉ có thể nghe theo.
\”Hoả của ngươi là như thế nào?\”
Sau khi nghe Diệp Trừng nói bọn họ là bạn bè, Lục Vân Kiêu không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ báo gấm mới thành niên này cũng là trường hợp đặc biệt giống như tiểu báo tuyết sao?
Liệu anh ta có thực sự là thú hoang dại hay là một con người đã thoái hóa thành dã dữ?
Lần đầu tiên Lục Vân Kiêu cảm thấy sầu muộn. Chuyện về tiểu báo tuyết còn chưa giải quyết xong thì bây giờ lại xuất hiện một con báo gấm. Rốt cuộc có bao nhiêu bí mật ẩn giấu trên hành tinh nguyên thủy này?
\”Tôi cũng không biết. Một ngày nọ, tôi tỉnh dậy liền có lúc đó làm tôi khiếp sợ. Tôi nghĩ mình bị bệnh, nhưng sau đó tôi thấy nó khá hữu ích.\”
Nhìn chung, động vật hoang dã sợ lửa vì đó là nỗi sợ bản năng đã khắc sâu vào xương tủy của chúng.
Chỉ có con người là khác biệt. Con người có thể sử dụng lửa, điều khiển lửa và biến lửa thành công cụ của mình.
Lục Vân Kiêu nhìn đôi mắt hoàn toàn vô tội của đối phương, sự nghi ngờ trong lòng càng sâu sắc hơn.
Nếu biết sớm hơn, hắn đã điều tra hành tinh này thật kỹ trước khi đến đây, nếu không sẽ luôn có những tình huống mà hắn không thể giải thích được.