YOU ARE READING
Tên truyện: Bạch đào ô long 白桃乌龙
Tác giả: Khả Ái Trừng 可爱澄
Thể loại: Vườn trường, ABO, đoản văn, ngọt, hiện đại, hài, sinh tử, HE
Tình trạng: Hoàn chính văn 16 chương x phiên ngoại
Biên tập: Ngọt
Truyện đã được tác giả cho phép chuyển ngữ, yêu cầ…
#1×1
#abo
#dammy
#danmei
#hệ
#sinhtử
#đammỹ
#đoản
Thật ra không phải Bạch Đào bị ngốc, IQ của cậu không hề có vấn đề gì, chỉ là hơi chậm chạp trong chuyện tình cảm thôi.
Có thể vì cậu được gia đình và trường học bảo bọc quá kỹ, hoặc có thể vì cậu rất may mắn, chưa từng gặp người bụng dạ khó lường có âm mưu gì với mình nên ngốc nghếch cho rằng mọi người mà mình gặp đều là người tốt, dù là Alpha dẫn mình đi thuê phòng tình nhân này cũng vậy.
Cậu không ý thức được một Alpha mới quen còn rất xa lạ nhân lúc Omega đang mê man dẫn người ta đi thuê phòng tình nhân là một chuyện không hợp lý cỡ nào nhưng Văn Nghiễn nói anh không muốn đánh thức cậu, nói những nơi khác không còn phòng nên chỉ có thể tới nơi này, cậu liền tin tưởng, hơn nữa còn thấy Văn Nghiễn là một người tốt.
Văn Nghiễn không biết mình vừa được cậu phát thẻ người tốt. Thời tiết nóng bức, anh mới ôm Bạch Đào nên mồ hôi đầy người, phòng có máy lạnh thổi mồ hôi thấm hết vào người, cứ dinh dính làm anh rất không thoải mái.
Anh định đi tắm, lúc vào buồng tắm còn hỏi cậu có muốn tắm không.
Bạch Đào vẫn ngồi trên giường ngẩn người, nghe Văn Nghiễn gọi mình thì quay qua chỗ anh. Văn Nghiễn thấy Bạch Đào ngơ ngơ ngác ngác thì muốn bẹo mặt cậu một chút xem xem cậu sẽ thế nào. Nhịn kích động muốn bắt nạt cậu xuống, anh quay người đi vào phòng tắm.
Bạch Đào nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy mới chậm rãi tỉnh táo lại, bước xuống giường, giống như con nít bắt đầu tò mò xem gian phòng khác gì phòng bình thường.
Lúc Văn Nghiễn tắm xong bước ra thì Bạch Đào đang đứng ở góc phòng cầm cái đuôi xù trên giá xem.
\”Đây là cái gì?\”
\”Ừm… Là đuôi.\”
\”Đuôi hả, đuôi của ai?\”
Bạch Đào cầm cái đuôi này nhìn xung quanh, tự kết luận xong lại hỏi thêm nhiều câu khác: \”Cái này giống đuôi cáo quá, cái phần kim loại ở dưới này để làm gì vậy?\”
Anh cảm thấy mình không thể tiếp tục đứng giải đáp thắc mắc của cậu về cái đuôi cáo này nữa, hỏi: \”Cậu có buồn ngủ không?\”
Bạch Đào lắc đầu: \”Ngủ đã rồi, không buồn ngủ nữa.\”
Cậu thả đuôi cáo trong tay về chỗ cũ, lại cầm một cái tai mèo còn thuận tiện cài lên đầu mình, trong tai mèo có gắn chuông, lúc lắc một cái sẽ vang lên véo von.
Tai mèo màu đen tôn lên làn da trắng như tuyết của Bạch Đào, đôi môi hồng nhuận, rất giống một chú mèo nhỏ vừa thành tinh.
Nhưng mà làm gì có con mèo nào ngốc như vậy.
\”Cái này cũng rất đẹp.\” Bạch Đào cầm chiếc vòng cổ bằng da lên, \”Cái này đeo thế nào?\”
Văn Nghiễn không còn lời nào để nói với Bạch Đào đang tò mò như con nít này, anh tự giận mình nói: \”Chắc là, đeo trên cổ đó.\”
Cậu bắt đầu cố thử đeo vòng da lên cổ mình, anh nhìn cậu cố sức như vậy, điện thoại di động đột nhiên run lên một tiếng, là tin nhắn của Trịnh Tự, nói là trụ điện cao thế bị hư rồi, dù sửa gấp cũng phải cả buổi tối.