[Đm] Hảo Mộc Vọng Thiên- Nhĩ Nhã – Chương 2 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

[Đm] Hảo Mộc Vọng Thiên- Nhĩ Nhã - Chương 2

\”Ta thấy các hạ hình như có chút quen mắt?\” Mọi người đi xuống chân núi, Tần Vọng Thiên đột nhiên quay đầu, nói với Mộc Lăng đang ngẩn ngơ đi chậm rì rì phía sau: \”Chúng ta đã từng gặp qua đúng không?\”

Mộc Lăng hoảng hồn, lại giả như không có gì nói: \”Rất nhiều người nói với ta như thế…Ha hả, khi nhỏ nương ta vẫn nói ta có đại chúng kiểm[mặt đại trà =))], cứ mười người là có một người giống ta.\”

Linh Đang trước sau vẫn nắm góc áo Mộc Lăng đề phòng hắn chạy trốn, hiếu kì hỏi: \”Đại chúng kiểm là cái gì?\”

Mộc Lăng khoát khoát tay, đi chậm vài bước, nhỏ giọng thương lượng với Linh Đang: \”Ta nói này tiểu Linh Đang, ta với ngươi thương lượng một chút.\”

\”Cái gì?\” Linh Đang ngẩng mặt nhìn Mộc Lăng, \”Ngươi xem đi, ta là một bệnh thư sinh vô dụng, đi cũng chỉ thêm phiền, không phải là đã có mấy người đại hiệp phía trước giúp ngươi rồi sao, ngươi thả cho ta đi đi.\”

\”Không được!\” Linh Đang một mực cự tuyệt.

\”Vì sao chứ?\” Mộc Lăng phiền muộn.

Linh Đang nhỏ giọng nói: \”Đại ca ca kia, dáng vẻ thật đáng sợ.\”

Tần Vọng Thiên ở phía trước nghe được, liền quay đầu lại cười cười, hỏi Linh Đang: \”Ngươi nghĩ mặt ta đáng sợ sao?\”

Tiểu Linh Đang nhìn Mộc Lăng, thè lưỡi, Mộc Lăng liền nói: \”Kỳ thực không tồi, rất đặc sắc\”

Tần Vọng Thiên nhàn nhạt cười, thả chậm cước bộ đi tới bên người Mộc Lăng, nói: \”Chuyện là, năm đó nếu không có người hại ta, ta cũng sẽ không rơi vào hình dạng giống bây giờ\”

Trong ngực Mộc Lăng thình thịch mấy tiếng, tự nhủ không được, phải nhanh đổi đề tài mới được, \”Cái kia, ngày hôm nay thời tiết không tồi nha, trời trong nắng ấm.\” Mộc Lăng cười tủm tỉm.

Tần Vọng Thiên ngẩng đầu nhìn mặt trăng đã lên cao, gật đầu: \”Quả là không tồi, đúng rồi, huynh đài xưng hô thế nào?\”

\”Ách…họ Lâm\” Mộc Lăng ngực nghĩ \’dù sao rừng cũng có nhiều cây, hữu trám bất bồi[ý là có lợi không có hại, bạn cũng không hiểu lắm]\’

\”Thì ra là Lâm huynh…\”, Tần Vọng Thiên lại hỏi: \”Vậy còn tên?\”

Mộc Lăng mắng thầm tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi, đâu cần hỏi rõ ràng như vậy, suy nghĩ một chút, trả lời: \”Ha, tên là Bách Tuế.\”

\”Lâm Bách Tuế?\” Tần Vọng Thiên cười cười: \”Tên rất hay, được rồi, người hại ta họ Mộc.\”

\”Là có người hại ngươi thành như vậy sao?\” Tiểu Linh Đang nghĩ Tần Vọng Thiên thật đáng thương, ngước mặt hỏi: \”Người kia sao lại xấu xa như thế?\”

\”A… Ta nhớ kĩ khi đó ta chỉ có bảy, tám tuổi\”, Tần Vọng Thiên nói: \”Hắn thì đã mười bảy, mười tám rồi, ta đi trộm cây của hắn, kết quả là bị sét đánh.\” [=))]

\”Ha hả, vậy nguyên nhân gây ra không phải là bởi vì ngươi đi trộm cây sao?\”, Mộc Lăng cười hì hì: \”Sao lại thành có người hại ngươi?\”

\”Lúc đó ta còn quá nhỏ.\” Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ nói: \”Hắn còn trêu chọc ta, khiến ta mỗi ngày đều đi trộm gỗ, kết quả hại ta bị sét đánh, phải biết rằng, nếu như không phải hắn phá rối ta, làm ta một lần thất bại, tuyệt đối sẽ không đi trộm lần thứ hai.\”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.