[Đm – H Văn] Đệ Đoạt Huynh Thê – Chương 9 – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 7 lượt xem
  • 4 tháng trước
// qc

[Đm – H Văn] Đệ Đoạt Huynh Thê - Chương 9

 9. Bị ép buộc quan hệ.

Tề Sâm không biết bằng cách nào mình có thể bò từ trên giường dậy sau đó thay đồ rồi tới trường học. Thời gian anh tới trường cũng không muộn hơn so với ngày thường mà thậm chí còn sớm hơn một chút. Nhưng sắc mặt anh lại tái nhợt không có chút tinh thần nào cả, chỉ có nửa người trên là căng chặt lại tựa như đang che giấu điều gì.

Anh không ăn sáng, từ khi bò dậy tới giờ anh chỉ kịp tháo chăn ga bị dơ bẩn ném vào máy giặt, đổ hơn một nửa bình nước giặt quần áo vào máy mới dừng lại được. Anh không có cách nào đối mặt với kẻ kia nữa. Lúc đi xe đạp tới trường có thể vì tinh thần hoảng hốt mà thiếu chút nữa đã đâm vào người khác.

Bên trong anh mặc chiếc áo thu đông cao cổ, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo dệt kim hở cổ, thời tiết không lạnh tới mức ấy nhưng dù có nóng tới đâu anh cũng không dám kéo cổ áo xuống.

Bởi vì kẻ kia, kẻ trứng thối kia đã mút ra rất nhiều dấu hôn trên cổ anh.

Mà không chỉ cổ, chờ anh tỉnh táo một chút kiểm tra lại thì cả người anh đều bị đối phương đóng dấu, trước ngực, xương quai xanh, sau lưng, eo bụng và nhiều nhất là nơi giữa hai chân. Nơi ấy bị cọ xát nhiều tới mức sưng đỏ, đau rát. Hiện tại ngay cả ngồi bình thường anh còn cảm thấy không thích ứng, bên trong tựa như còn đang nhét thứ gì đó, thậm chí còn cảm thấy rút ra cắm vào kịch liệt.

Nghĩ tới việc đêm qua, trái tim Tề Sâm co rút lại, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt, điều này khiến cho vị đồng nghiệp vừa bước vào văn phòng thấy nghi hoặc hỏi:

\”Thầy Tề à, anh làm sao vậy? Có phải bị bệnh hay không? Sắc mặt anh xấu quá.\”

Tề Sâm vội vàng điều chỉnh lại trạng thái, nở một nụ cười miễn cưỡng, giọng nói khàn khàn:

\”Không sao, chỉ là ngủ không tốt lắm.\”

Giọng anh vốn dĩ trong trẻo nhưng có thể vì đêm qua kêu quá nhiều hoặc do bị người kia dùng thứ dơ bẩn ấy ma sát vào yết hầu cho nên dây thanh quản có chút tổn thương, khi nói chuyện không được thoải mái lắm. Vị đồng nghiệp kia nghe thanh âm khàn khàn của anh thì quan tâm nói:

\”Nghe giọng anh kìa, đứng giảng bài có được không vậy? Nếu không anh xin nghỉ đi.\”

\”Không sao, không sao, không đáng ngại đâu.\”

Hôm nay là thứ hai, sẽ có buổi họp giao ban, Tề Sâm không muốn xin nghỉ. Hơn nữa anh xin nghỉ thì cũng biết đi đâu?

Trở lại gian phòng hiện trường mình bị cưỡng gian hay sao? Sau đó hồi tưởng lại từng chút từng chút về lúc ấy hay sao? Không, anh tuyệt đối không muốn!

Nghĩ tới việc kia, ngón tay anh nắm chặt, thân thể căng lên. Anh hít sâu một hơi, nở nụ cười đối phó với sự quan tâm của đồng nghiệp. Hầu hết mọi người sẽ mang bữa sáng tới văn phòng, có cô giáo thấy sắc mặt anh tái nhợt đã tốt bụng đưa hộp giữ ấm của mình cho anh.

\”Thầy Tề, tôi có chút cháo trắng, thầy muốn dùng một chút không?\”

Ánh mắt của anh dừng ở hộp cháo được ninh nhừ, trong đầu liên tưởng đến thứ đêm qua nuốt xuống, ngay lập tức dạ dày anh quay cuồng, trong miệng đắng ngắt tựa như còn nếm được vị tanh nồng kia. Anh vội vàng lắc đầu, ôn hòa nói cảm ơn rồi cự tuyệt, sau đó cố gắng chống người dậy đi vào WC, nôn khan.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.