64. Ngoại truyện 4 – Hút sữa.
Toàn bộ thời gian mang thai, cả ba người đều cực kỳ khắc chế mới vượt qua được.
Từ sau khi bụng lớn hơn, hầu như Tề Sâm không đi ra ngoài nữa, mỗi ngày chỉ ở nhà chăm sóc chơi đùa với Bảo Bảo. Cho nên Tề Phán cũng càng thêm thân cận với anh hơn, thậm chí độ thân cận có thể phân cao thấp với Ba Ba của bé.
Thôi Việt Trạch còn phải đi học, không thể về nhà mỗi ngày, nhưng Chung Minh Lễ thì mỗi ngày đều tới, cùng ăn cơm với anh và Bảo Bảo, còn đưa đứa nhỏ ra ngoài chơi một vòng, cho nên quan hệ giữa Tề Phán và bác cũng không tồi nha.
Thật ra đứa bé tuổi còn nhỏ nên không rõ ràng mối quan hệ giữa mấy người lớn lắm, bé cũng không cảm thấy kỳ quái hay thắc mắc gì.
Trước ngày dự sinh nửa tháng, Thôi Việt Trạch đã hoàn thành toàn bộ việc học và xin nghỉ, cậu mang Tề Sâm và Bảo Bảo về nhà ba mẹ Tề. Bởi vì họ quyết định sinh ở đây, như vậy Tề Sâm xuất viện cũng được nhiều người chăm sóc hơn.
Ngày đó, một đống người chờ ngoài cửa phòng sinh, ngay cả cha mẹ của Chung Minh Lễ cũng tới. Bọn họ chờ gần 3 giờ mới nghe thấy tiếng khóc nỉ non từ bên trong truyền ra.
Tề Sâm lại sinh một bé trai khỏe mạnh, mặt mày lại giống anh như đúc, cũng hoàn toàn giống với Bảo Bảo lúc mới sinh.
Các vị phụ huynh vây quanh tiểu Bảo Bối mời chào đời còn hai người đàn ông đã sớm chạy như bay vào bên trong phòng sinh.
Thần trí Tề Sâm hoàn toàn thanh tỉnh, sinh lần thứ 2 thuận lợi hơn trước nhiều, anh còn là đàn ông cho nên vẫn còn thể lực, chỉ là cả người nhũn ra, trán thấm đẫm mồ hôi, vừa nhìn thấy hai người họ, anh đã lộ nụ cười vô cùng suy yếu. Hai người mỗi người đều nắm một bàn tay của anh, Chung Minh Lễ nhỏ giọng nói:
\”Em vất vả rồi!\”
Tề Sâm cười cười: \”Không vất vả.\”
Chung Minh Lễ cúi xuống dành cho anh một nụ hôn yêu thương, chỉ như vậy cũng khiến anh cảm thấy dù cho vất vả thế nào cũng xứng đáng. Cuối cùng anh cũng đã có sự ràng buộc về huyết thống với người đàn ông này, cho dù tương lai có thay đổi như thế nào, gian buộc giữa họ đã không thể chém đứt được nữa.
Anh lại quay đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, biểu tình trên mặt Thôi Việt Trạch bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng anh có thể thấy được sự quan tâm đong đầy trong ánh mắt cậu. Anh cười với cậu một cái, hơi nâng đầu lên, Thôi Việt Trạch cũng cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi anh:
\”Anh vất vả.\”
Lúc này anh mới cảm thấy viên mãn.
Anh ở bệnh viện 3 ngày thì xuất viện, Tiểu Bảo Bối rất khỏe mạnh, không hề có bệnh tật gì nhưng vì mới về nhà cho nên mấy ngày đầu hơi khó dỗ dành. Một chút là đói bụng, một chút là thay tã, khó chịu là khóc. Vì tình huống của anh quá đặc thù cho nên trong nhà cũng không mời người giúp việc trong tháng ở cữ.
Còn vì không có nơi ở cho nên cha mẹ nhà họ Chung chỉ tới được vài ngày rồi rời đi. Cuối cùng nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Bảo Bối thuộc về mẹ Tề và Thôi Việt Trạch.