[Đm] Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Lại – Chương 5: Treo cảm giác chờ đợi – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Đm] Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Lại - Chương 5: Treo cảm giác chờ đợi

Gì cơ?!

Lâm Sóc ngẩn người, đọc lại tin nhắn một lần, xác nhận không nhầm, rồi xỏ dép vội vàng chạy ra khỏi phòng. Lâm Dao thấy anh định đi ra liền nhảy từ ghế sofa xuống, chắn trước cửa: \”Mẹ đã ngủ, bố thì đang ngáy rồi, nếu anh muốn lẻn ra, em sẽ dùng chiêu sư tử hống đấy.\”

\”Sủa tiếng người đi.\”

\”Lệ phí 200 đồng.\”

\”Anh sẽ chuyển thêm 50 đồng cho em, không cần thối\” chuyển tiền qua WeChat xong, Lâm Sóc bước ra khỏi cửa.

\”Thật sự chuyển thêm cho mình luôn, hào phóng thế á?\” Lâm Dao hơi ngạc nhiên, \”Anh, anh đi đâu đấy?\” Vừa dứt lời thì bóng lưng anh trai đã khuất dạng.

Nhìn lại số tiền chuyển, cô bé nhận ra: dám mắng mình là đồ 250* à?

*250 là kiểu người ngốc, không quy củ, thích ứng xử tuỳ tiện.

Lâm Sóc chạy xuống lầu, đợi hơi thở ổn định mới chậm rãi đi tới cổng khu chung cư.

Vân Diệu Trạch thật sự đang đợi cậu, còn cầm theo thứ gì đó trong tay.

\”Tự dưng kêu tôi xuống làm gì?\”

\”Chẳng phải đói không ngủ được sao? Tôi mua bữa khuya cho cậu đây\” Vân Diệu Trạch đưa hộp pizza tới trước mặt Lâm Sóc.

\”À, còn tưởng cậu không trả lời vì bị sói tha đi mất rồi chứ.\”

Vân Diệu Trạch khẽ cười, \”Giận rồi sao?\”

\”Ai giận chứ——\” âm cuối kéo dài, thay vì giận thì đúng ra là hơi dỗi, cảm xúc cả ngày hôm nay của cậu như đi tàu lượn, lúc lên lúc xuống, tự mình làm mình sắp phát điên luôn.

Vân Diệu Trạch kiên nhẫn giải thích: \”Điện thoại tôi còn 5% pin, nên không dám nhắn nhiều với cậu, sợ đến đây lại không nhắn cậu xuống được.\”

Vút một cái, tâm trạng của Lâm Sóc lại bay tít lên cao.

\”Biết rồi, thật ra tôi không giận đâu,\” Lâm Sóc mỉm cười, nhận lấy hộp pizza từ tay Vân Diệu Trạch rồi cảm ơn, \”Vậy… tôi về trước nhé?\”

Mau giữ tôi lại đi! Đừng để tôi về!

Lâm Sóc vừa quay đi được hai bước thì cổ áo bị một ngón tay kéo lại, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da sau gáy, lập tức làm bùng lên nhiệt độ, tim cậu đập thình thịch không tài nào kiểm soát được.

Vân Diệu Trạch đứng sau lưng cậu, chiều cao chênh lệch rõ ràng.

Dưới ánh đèn đường, bóng của hai người in sát vào nhau.

\”Sao… sao vậy?\” Lâm Sóc hơi nghiêng mặt, Vân Diệu Trạch cúi người xuống, khoảng cách giữa họ gần như chỉ còn trong gang tấc.

\”Tôi mang bữa khuya cho cậu rồi, có phần thưởng gì cho tôi không?\”

Giọng nói của Vân Diệu Trạch trầm thấp và quyến rũ, nghe đến mức khiến tai Lâm Sóc như muốn \”có thai\” luôn.

Lâm Sóc nuốt nước bọt, \”Cậu muốn phần thưởng gì?\”

Trong lúc hỏi, trong đầu cậu hiện lên đủ loại hình ảnh lộn xộn, như hôn môi, hôn trán, hôn má… nói chung là một loạt cảnh hôn thắm thiết trong phim mẹ xem lúc giờ vàng buổi tối.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.