Lục Hoài Khiên lại bật cười ha ha.
Trình Thước lườm hắn một cái, tiếng cười vẫn văng vẳng bên tai, bầu không khí ảm đạm, nặng nề ban nãy cứ thế bị quét sạch.
Có lẽ chính anh cũng không nhận ra, khoé mắt anh đã dần vương chút ý cười.
“À đúng rồi, có một chuyện rất quan trọng em muốn nói với anh.”
“Em muốn chuyển chỗ ở.”
Trình Thước giải thích: “Trước đây em ở trong trường, trường có quy định giờ ra vào cổng, phụ huynh muốn vào thì sinh viên phải gửi đơn trước trên hệ thống của trường, đợi cố vấn học tập phê duyệt rồi mới được vào. Thế nên Trình Vũ không thể gặp em được, vì em tuyệt đối không bao giờ gửi đơn cho ông ta.”
“Nhưng bây giờ em ở ngoài trường, Trình Vũ lại biết địa chỉ của em, ông ta có thể mò đến bất cứ lúc nào. Tuy hôm nay ông ta ngoài miệng thì đồng ý cắt đứt quan hệ cha con với em, nhưng em quá hiểu Trình Vũ rồi, ông ta cứ hễ thiếu tiền là không cần mặt mũi, càng thiếu tiền lại càng trơ trẽn. Hôm nay đuổi đi được, ngày mai ông ta lại có thể giả ngu ăn vạ mò đến cửa. Em thấy phiền lắm, sau này chắc chắn anh cũng sẽ thấy phiền thôi à.”
“Hơn nữa, em sợ ông ta biết mối quan hệ của chúng ta, rồi bám lấy anh, hỏi vay tiền anh… À phải rồi, em dặn anh, anh nhất định đừng có mà cho ông ta vay một xu nào hết, mặc kệ ông ta có kể khổ thế nào, mặc kệ ông ta là cha ruột của em đi… Chính em còn chẳng thèm trả nợ cho Trình Vũ nữa, dù sao thì, anh cũng biết đấy, mấy con ma cờ bạc có mấy ai tốt đẹp đâu.”
“Không thành vấn đề.” Lục Hoài Khiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu anh nhớ không nhầm, việc cắt đứt quan hệ cha con hình như không có hiệu lực pháp lý thì phải?”
“Em biết chứ, em nói vậy chỉ là muốn Trình Vũ đồng ý chuyện tách hộ khẩu thôi. Em định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ trốn đến một nơi Trình Vũ không tìm được, đợi ông ta kiện em ra tòa, em sẽ đưa tiền cấp dưỡng, mỗi tháng chuyển tiền vào thẻ cho ông ta, từ đó về sau không bao giờ gặp mặt nữa.”
Lục Hoài Khiên hơi ngạc nhiên: “Tách hộ khẩu?”
Trình Thước thắc mắc: “Sao vậy anh?”
Lục Hoài Khiên chậm rãi gật đầu: “Được đấy Trình Thước, hóa ra tiền em kiếm được từ việc nhận dự án thương mại đủ mua nhà rồi.”
Trình Thước hơi ngơ ngác: “Mua nhà?”
Hai người nhìn nhau.
Lục Hoài Khiên sững người mất mấy giây, rồi ngập ngừng hỏi: “Em không biết là… muốn tách hộ khẩu thì cần có giấy tờ nhà đất à?”
“Em cần phải có nhà ở độc lập, địa chỉ có số nhà, hộ khẩu rõ ràng. Hình như chính sách mỗi nơi mỗi khác, nhưng bạn anh từng tách khẩu rồi, anh nhớ nó bảo là phải cần giấy tờ nhà đất đấy. Để lát anh hỏi lại giúp em xem sao.”
Nghe vậy, Trình Thước đứng ngây ra tại chỗ: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Anh im lặng hồi lâu: “Tiền em kiếm được từ mấy dự án thương mại chắc là không đủ trả khoản đầu tiên rồi, trừ phi cộng thêm tiền Hà Nhân đưa em thì mới gom đủ. Nhưng như vậy thì tháng nào em cũng phải trả tiền vay mua nhà, áp lực kinh tế sẽ rất lớn, vì em không dám chắc tháng nào cũng có dự án để nhận.”