Cả hai lặng lẽ nhìn nhau.
Ánh mắt Trình Thước tĩnh lặng, tựa như một vũng nước tù, cảm xúc đông cứng lại thành lớp bùn đặc quánh, cố chấp không tan.
Sự tĩnh lặng chỉ kéo dài trong thoáng chốc, ngay sau đó, anh nghe thấy giọng nói vội vã của Trình Vũ: \”Được.\”
Ngay sau đó là những lời thúc giục: \”Tao đồng ý rồi, mày mau chuyển tiền cho tao đi.\”
Trình Thước lặng lẽ, từ từ nhếch mép.
Anh bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã đưa ra một quyết định vô cùng đúng đắn. Hóa ra chỉ cần bốn trăm tệ, Trình Vũ sẽ không chút do dự mà cắt đứt quan hệ với anh, anh có thể được như ý nguyện, trở nên đơn độc một mình, không còn vướng bận. Trước đây anh cứ nghĩ sẽ khó khăn lắm, hóa ra là anh đã nghĩ quá nhiều.
\”Ông nói có giữ lời không?\” Trình Thước nheo mắt: \”Tôi sợ ông sẽ nuốt lời.\”
\”Chúng ta có thể ký giấy thỏa thuận cắt đứt quan hệ cha con.\” Trình Vũ nói ngay.
\”Đừng giả vờ nữa, ông biết thừa thứ đó chẳng có hiệu lực pháp lý.\”
\”Vậy mày muốn tao làm thế nào?\” Trình Vũ có chút mất kiên nhẫn.
\”Tách hộ khẩu.\”
\”Không thành vấn đề, tao đồng ý với mày,\” Trình Vũ đáp gần như không cần suy nghĩ: \”Giờ thì chuyển tiền cho tao được rồi chứ?\”
Trình Thước cụp mắt im lặng vài giây, suy nghĩ một lát, rồi lại ngước lên nhìn Trình Vũ, ánh mắt không một gợn sóng, tựa như chiếc giếng cổ sâu thẳm, tĩnh lặng: \”Sợ ông đổi ý, nên là, cứ đợi sau khi tách hộ khẩu xong đi, tôi sẽ chuyển tiền cho ông.\”
Nghe xong, mặt Trình Vũ thoáng biến sắc, vẻ tức giận hiện lên nơi đầu mày cuối mắt, giọng nói cũng trở nên gay gắt hơn vài phần: \”Mày đang chơi tao đấy à?\”
\”Tôi không chơi ông, tôi là người muốn cắt đứt quan hệ với ông nhất trên đời này.\” ánh mắt Trình Thước dần trở nên lạnh lẽo, sắc bén.
\”Làm ơn đi, Trình Vũ, phiền ông xem lại tình hình đi được không? Ông lấy cái gì để ra điều kiện với tôi?\”
\”Ông nghĩ tôi không biết ông đang tính toán gì trong lòng sao?\” Trình Thước cố ý cười khẩy.
\”Ồ, không có bốn trăm tệ của tôi thì ông sống không nổi nữa nhỉ? Giả vờ cái gì mà giả vờ! Đây là bốn trăm tệ, không phải bốn triệu. Ông đi làm thêm, nhiều nhất là ba ngày đã kiếm được rồi. À phải, tôi quên mất ông là bệnh nhân, bệnh nhân thì không làm việc được. Ông có thể đi vay người khác mà! Mẹ kiếp, kể cả ông đi vay nặng lãi trên mạng, cũng đủ tiền mua thuốc! Ông đến tìm tôi vay tiền, là vì tiền của tôi không có lãi, ông không cần phải trả mà thôi!\”
Trình Vũ há hốc miệng, dường như muốn nói lời gì đó cay độc, nhưng cuối cùng lại im bặt, đau khổ vì không còn lời nào để nói.
\”Hôm nay nói đến đây thôi.\” Trình Thước rõ ràng đã mất hứng, cau mày xua tay.
\”Thời gian làm thủ tục tôi sẽ quyết định. Dù sao ông cũng là người làm nghề tự do, thời gian làm việc linh hoạt. Tôi cảnh cáo ông, đừng có mặc cả với tôi nữa, nếu không, tôi sẽ khiến ông không nhận được một xu nào đâu.\”