Biên tập: MF
Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Bí Đao
***
Chín giờ tối.
Trong phòng VIP hoàn toàn yên tĩnh.
Chung Mậu run rẩy nâng ly rượu trên bàn, ực một hớp lại run rẩy nói: \”Tụi nó…\”
\”Yêu rồi hả?\”
Tần Lan ngẩng đầu uống hớp rượu, lau miệng rồi đau đớn nói: \”Chưa yêu đâu.\”
Dường như Chung Mậu bị dọa sợ, quay đầu hoảng hốt trừng mắt nói: \”Không yêu mà tụi nó hôn môi hả?\”
Tần Lan: \”…\”
Thấy vẻ mặt im lặng của Tần Lan, Chung Mậu hoảng sợ, trong đầu hiện lên vô số mảnh vỡ.
—— cường thủ hào đoạt, dụ dỗ lừa gạt, tình nhân bí mật, uy bức trục lợi…
Cậu ta càng nghĩ càng kinh hãi, thấy Lục Lê thân là cậu chủ nhà họ Lục mà có thể làm ra những chuyện như vậy.
Chẳng phải tất cả những cuốn tiểu thuyết mà mẹ mình hay đọc đều viết như thế này sao?
Càng trốn thì càng đuổi, mọc cánh thì khó thoát.
Trông Chung Mậu hoảng sợ như vậy, Tần Lan im lặng một chốc mới khó khăn nói: \”Tụi nó vẫn chưa yêu.\”
\”Bởi vì anh Lục…\”
\”Tạm thời chưa có danh phận.\”
Chung Mậu tức giận đến mức váng cả đầu, cậu ta vỗ bàn một cái bốp sau đó nghiến răng nói: \”Má nó tao biết Lục Lê sẽ không cho Khương Nghi danh phận mà —\”
\”Từ từ…\”
Chung Mậu điên lên được một nửa thì đột nhiên dừng xe, sửng sốt một lúc mới cao giọng: \”Ủa ai không có danh phận hả?\”
Tần Lan dựa vào sofa bình tĩnh nói: \”Anh Lục của mày không có danh phận đó.\”
\”…\”
Chung Mậu thấy tin này còn đáng sợ hơn việc hai người anh em của cậu ta hôn nhau ngay trước mặt mình sau kỳ tuyển sinh đại học.
\”Vậy là thằng cháu Lục Lê kia không có?\”
Đúng lúc đó cánh cửa phòng VIP bị đẩy ra, Ứng Trác Hàn vừa đi vệ sinh xong, không cẩn thận bước vào nghe họ nói gì đó thì gào họng lên, sau lưng còn có một chuỗi người đi theo.
Trình Triều dùng khăn giấy sát trùng lau tay, Lục Lê và Khương Nghi ở ngay phía sau, Khương Nghi thò đầu ra tò mò hỏi: \”Lục Lê không có gì cơ?\”
Nguyên một năm lớp mười hai, cậu dần cao lên, khuôn mặt tinh xảo cũng nảy nờ, tóc đen mềm mại, duy chỉ có làn da vẫn trắng sứ. Lông mày khóe mắt xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Đôi hàng mi ấy đen láy cong vút, ánh mắt trong veo, mặc dù có vẻ hơi ốm yếu nhưng rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Chàng trai tóc vàng cho một tay vào túi, dáng dấp đã trông như một người trưởng thành, chân mang đôi giày thể thao, lông mày đậm rõ nét bướng bỉnh, đang lười biếng nhìn chằm chằm mấy người trong phòng VIP: \”Tao không gì cơ?\”


