Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: June | Đọc kiểm: Bí Đao
***
Tại phòng y tế của Trung học số Một thành phố không có người, ánh nắng mặt trời xuyên qua từng ô cửa sổ đã ố vàng, dây thường xuân xanh biếc quấn quanh tường.
Chiếc quạt trần cũ kỹ kêu kẽo kẹt quay tít, những tờ giấy trên đầu giường thi thoảng lại lay động.
Khương Nghi không đi tới bên giường rồi kéo ghế ngồi phía trước, vươn tay nắm lấy bàn tay Lục Lê đặt bên gối.
Lục Lê nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
Tựa như đã lâu rồi hắn chưa được ngủ ngon, khóe mắt mang theo mệt mỏi cuối cùng cũng thả lỏng, cơ hồ vừa nhắm mắt lại liền chìm vào giấc ngủ
Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào náo động ở sân thể dục, Khương Nghi nhìn Lục Lê an tĩnh ngủ trên giường bệnh, cậu thầm nghĩ, lúc trước mình bị bệnh, Lục Lê cũng ngồi cạnh giường trông cậu như bây giờ
Từ nhỏ đến lớn đều ốm rất nhiều lần nhưng hầu như lúc nào tỉnh lại đều có thể nhìn thấy Lục Lê.
Cho dù đó là Arno trẻ con hay Lục Lê đã trưởng thành, đều sẽ ở bên khi cậu bị bệnh.
Kể từ khi gặp Arno, Khương Nghi hiếm khi cảm thấy cô đơn trong bệnh viện.
Khương Nghi nhìn người ngủ say trên giường bệnh, thất thần nghĩ, sao người có tính tình không tốt như Lục Lê lại có thể ngồi yên trông giường bệnh cả ngày.
Một lúc sau, Khương Nghi nghĩ thật ra cậu có thể chạy ba ngàn mét.
Cậu chạy từ từ, cho dù chỉ có thể đạt vị trí cuối cùng cũng không sao
Chiếc quạt cũ kẽo kẹt quay tít mang theo chút hơi mát trong buổi chiều oi ả.
Khương Nghi một tay chống má, cúi đầu nghịch mái tóc vàng của Lục Lê
Đã hơn bốn giờ chiều.
Lục Lê trên giường bệnh uể oải mở mắt.
Giấc ngủ này dường như là giấc ngủ thoải mái nhất trong mấy ngày nay.
Lục Lê tưởng rằng trước khi đi ngủ chính mình ôm Khương Nghi cho nên mới ngủ yên ổn như vậy, nhưng khi mở mắt ra lại phát hiện mình vẫn luôn nắm tay cậu.
Bàn tay của Khương Nghi luôn đặt trên gối của hắn.
Khương Nghi hiện tại ngồi ở trên ghế, người ghé vào giường bệnh ngủ say, cặp mi dài ngoan ngoãn khép lại, đôi môi hồng nhuận giống như trân châu hơi mím vào.
Giống như cậu đang đợi chờ mà không hay biết ngủ thiếp đi, tư thế ngủ hơi vặn vẹo, cổ áo đồng phục bị kéo lộ ra cần cổ trắng ngần như sứ bị từng sợi tóc đen vụn vặt che đi mất.
Lục Lê đứng dậy, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế ngủ cho Khương Nghi đang ghé vào giường bệnh ngủ, hắn vươn tay đỡ lấy mặt Khương Nghi kéo gần vào giường bệnh một chút


